“RẮC!” Một tia chớp xé ngang bầu trời, khiến Đàm Khê Nguyệt giật mình, toàn thân run rẩy. Trong giây phút ấy, cô hoàn toàn mất kiểm soát. Cô như chiếc lá mỏng manh bị cuốn vào dòng nước xiết, giữa cơn mưa bão dữ dội. Những đợt sóng cảm xúc dâng trào, khi sâu khi nông, khiến cô chao đảo không ngừng, không biết đâu là điểm dừng. Cứ thế, hết lần này đến lần khác. Trong cuộc đời, Đàm Khê Nguyệt có rất ít khoảnh khắc hối hận, và câu nói vừa thốt ra kia chính là một trong số đó. Ánh mắt anh nhìn cô như một con thú săn mồi vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ đông dài, cuối cùng cũng tìm thấy con mồi vừa ý. Từ từ tra tấn, nuốt chửng, không để lại cho cô bất kỳ đường sống nào. Trong cơn mê man, Đàm Khê Nguyệt chỉ kịp nghĩ: “Dù anh có thể, cũng không cần mãnh liệt đến thế, em sẽ chết mất.” Nhưng cô không thể thốt nên lời, chỉ có thể th* d*c và những tiếng nức nở nhỏ vọng ra. Lại một tia chớp nữa đánh vào cửa sổ, Đàm Khê Nguyệt không chịu nổi nữa, nắm chặt ga giường và ngất đi. Trước khi mất ý thức, cô còn kịp nghĩ, nếu hôm nay cô chết thật trên chiếc giường này, có lẽ cũng là tự cô chuốc lấy. Cô đã không nên nghi ngờ anh. Giấc ngủ của cô không yên ổn, tiếng mưa rơi không ngừng bên ngoài, và cơ thể vẫn còn run rẩy. Giữa cơn mơ màng, một tiếng sấm đánh thức cô dậy. Anh không còn ở đó, trong phòng chỉ còn ngọn đèn nhỏ leo lét đầu giường. Cô vừa cử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840084/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.