Gia đình họ Đàm không có nhiều người thân, Đàm Thanh Sơn là con một, còn Cố Tuệ Anh là dâu từ xa đến. Khi Đàm Khê Nguyệt kết hôn, những người thân không gần không xa đã bàn tán không ít, Cố Tuệ Anh không muốn phải lo lắng cho họ nên bữa tiệc đưa dâu cũng đơn giản, chỉ có người trong nhà đóng cửa ăn một bữa cơm. Đàm Khê Nguyệt đến bàn ăn, lòng bàn tay và tai vẫn còn ửng đỏ. May mà Thẩm Nhã Bình vừa đi tranh cãi ở tiệm tạp hóa về, mồ hôi chảy đầy mặt đỏ bừng, khiến sự đỏ ửng trên mặt Đàm Khê Nguyệt không quá nổi bật. Không khí trên bàn ăn tốt hơn Đàm Khê Nguyệt nghĩ. Dù Cố Tuệ Anh ngồi ở vị trí chủ tọa vẫn mặt lạnh không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng Đàm Khê Xuyên nói nhiều bù lại. Anh kể những chuyện về em gái mình hồi nhỏ, có Thẩm Nhã Bình phụ họa, không để cho chồng mình rơi vào im lặng. Lục Tranh tuy không thể trả lời bằng lời nhưng vẫn lắng nghe chăm chú. Ánh mắt anh không rời khỏi Đàm Khê Nguyệt, trong khi cô chỉ chú ý đến Cố Tuệ Anh. Cô ăn cơm đến thất thần, chưa gỡ hết xương cá đã định cho vào miệng, Lục Tranh vội giữ đũa cô lại, tự nhiên cầm lấy bát của cô, cẩn thận gỡ sạch xương rồi đưa trả. Bên cạnh, Cố Tuệ Anh dừng ánh mắt một thoáng, sắc mặt có vẻ bớt lạnh lùng hơn trước. Đàm Khê Xuyên càng uống rượu càng hăng say, lời nói thêm mắm thêm muối. “Em gái tôi trông hiền lành thế thôi, từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840086/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.