Bóng đêm phủ kín không gian tĩnh lặng của viện, Đàm Khê Nguyệt có thể nghe rõ nhịp tim đập của chính mình, hơi gấp và nặng nề. Cô định trấn tĩnh lại nhưng rồi nghĩ, dù anh có nghe thấy cũng chẳng sao. Cô ngửa đầu ra sau một chút, muốn nhìn rõ đôi mắt của anh. Lần đầu gặp anh, chính là đôi mắt ấy đã thu hút cô. Ngày ấy, cô dọn ra khỏi nhà họ Lâm. Nói cho đúng thì là hành lý của cô bị người giúp việc ném từ tầng hai xuống. Cô kéo lê chiếc vali bị gãy một bánh xe, cố gắng giữ thẳng lưng, từng bước hướng về phía trạm xe buýt. Trạm xe còn xa, chưa đi được nửa đường thì mưa to đột ngột đổ xuống ào ào. Những người qua đường vội vã chạy tán loạn, chỉ có mình cô vẫn bình thản bước đi, như thể không hề cảm nhận được những giọt mưa đang xối xả trên người. Mưa càng lúc càng nặng hạt, nước đọng thành vũng trên đường. Qua mặt giày, cô không còn nhìn rõ đường đi. Bánh xe vali không biết bị vấp vào đâu, cô đẩy không nổi mà cũng chẳng nhấc lên được. Cô nhìn chằm chằm chiếc vali, định bỏ lại nó luôn ở đây, nhưng nhìn một hồi rồi vẫn ngồi xuống loay hoay sửa. Chiếc bánh xe lung lay cuối cùng cũng bị cô bẻ gãy hẳn. Những giọt nước mắt cô kìm nén suốt hơn một tháng qua cũng rơi xuống hòa vào vũng nước đục ngầu, từng giọt nối tiếp nhau, bắn lên thành những bọt nước li ti rồi nhanh chóng tan biến. Cô không biết mình ngồi khóc ở đó bao lâu, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840105/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.