Lục Tranh thật là rộng rãi trong việc “chiều chuộng” Đàm Khê Nguyệt, cả đêm qua. Đàm Khê Nguyệt mơ màng tỉnh giấc trong căn phòng ấm áp. Cô hé mắt nhìn trần nhà, ngẩn ngơ một lúc rồi trở mình, vùi mặt vào gối. Tất cả chỉ tại ly rượu đêm qua khiến cô gan to hơn, dám nói những điều không nên nói. Tiếng động nhẹ vang lên từ cửa phòng. Đàm Khê Nguyệt cứng người, giả vờ ngủ. Một bàn tay ấm áp len lỏi vào trong chăn, chạm nhẹ vào hông cô, tạo cảm giác nhột nhạt. “Lạnh quá.” Đàm Khê Nguyệt giữ chặt tay Lục Tranh, vẫn không chịu ngẩng mặt khỏi gối. Lục Tranh cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai ửng hồng của cô. Đàm Khê Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh. Anh v**t v* mái tóc rối của cô, rồi đặt một nụ hôn lên gò má ửng hồng. So với đêm qua, khoảnh khắc yên bình này lại càng khiến người ta xao xuyến. Đàm Khê Nguyệt lại vùi mặt vào gối, hỏi khẽ: “Mấy giờ rồi?” Lục Tranh viết số “8” lên tay cô. Đầu óc đang mơ màng của Đàm Khê Nguyệt lập tức tỉnh táo. Cô định bật dậy khỏi giường nhưng một cơn tê buốt từ eo xuống chân khiến cô ngã phịch xuống đệm, thảm hại không thể tả. Biết cô sẽ giận, Lục Tranh vẫn không nhịn được cười. Đàm Khê Nguyệt tức giận ném gối về phía anh. Anh còn dám cười, trong khi tất cả đều là lỗi của anh. Lục Tranh đón lấy chiếc gối, đặt xuống cuối giường rồi ngồi gần cô hơn, xoa bóp vùng eo đau nhức của cô. Đàm Khê Nguyệt định đẩy anh ra. Tối qua cô muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840106/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.