Bữa tiệc vừa kết thúc thì Lưu Trường Phong cũng về đến nơi. Hôm nay, anh ta được Lục Tranh phân công đi huyện làm thủ tục hậu cần cho công ty. Đi từ sáng sớm, giờ mới về được đến nhà. Thành Tố Phân nhìn bộ dạng của con mình mà thấy lạ. Trước đây mỗi lần con mình đi huyện, không thì vào vũ trường, hoặc là tới sòng bạc, không thì cũng là ngồi net cafe chơi game suốt đêm, chưa bao giờ làm việc đàng hoàng thế này. Bà bước tới, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo hơi nhăn của con, dịu dàng hỏi: “Công việc thế nào rồi?” Lưu Trường Phong vốn là kiểu người năm phần thực lực mà khoác lác mười phần, huống chi lần này anh ta thật sự làm xong việc, nên càng đắc ý: “Có việc gì mà con không làm được chứ.” Lưu Vĩnh Văn trong lòng cũng vui, thầm nghĩ không hổ là con trai của ông, chỉ cần theo đúng người, học gì cũng nhanh. Nhưng mặt ngoài vẫn nghiêm nghị mắng: “Mẹ nó, Mày tưởng mày là Tôn Ngộ Không hay Ngọc Hoàng à? Chỉ làm có mỗi cái thủ tục mà đã kiêu thế?” “Mẹ nó là ai vậy?” Thành Tố Phân khẽ liếc nhìn. Lưu Vĩnh Văn nghẹn họng, ho khan hai tiếng rồi quay sang Lục Tranh: “Này tiểu Lục, tôi nói thật, cứ dốc sức mà rèn thằng nhóc này đi. Nó mà không nghe lời thì cứ đá cho vài cái, không sao đâu. Nó dai lắm, từ bé đến giờ toàn bị tôi đá quen rồi.” Ứng Hoài cười: “Này anh Lưu à, em nói thật, đối với mấy thằng nhóc kiểu này, không thể động một tí là đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840108/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.