Đàm Khê Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khi bị anh giữ chặt, cơ thể chìm sâu vào chiếc giường mềm mại. Những giọt mồ hôi từ cằm anh rơi xuống, vẽ nên một đường cong rõ rệt trong không khí oi nồng, lăn xuống đôi môi hé mở của cô. Cảm giác ẩm ướt pha lẫn với sức nóng khiến từng đầu ngón tay cô co rúm lại. Lớp lụa mềm mại quấn quanh người đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rối bời trên đỉnh đầu, đôi tai mèo xù xì va vào đầu giường theo từng nhịp, khi nhanh khi chậm, âm thanh cọ xát làm náo động màng nhĩ nhạy cảm của cô. Trong cơn căng thẳng tột độ, Đàm Khê Nguyệt như người mất hồn. Cô thở gấp, cảm giác như sắp chết đến nơi. Anh như ngọn núi lửa đang phun trào, cúi xuống hôn lên môi cô, cho cô hít thở. Khi ý thức dần hồi phục, cô nhìn vào đôi mắt đen thẫm của anh và mơ màng nghĩ, dù cô có chín mạng như mèo cũng không chịu nổi sự cuồng nhiệt này của anh. Mỗi lần anh đều đưa cô đến bờ vực của cái chết. Lục Tranh nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán và nước mắt nơi khóe mi cô, rồi h*n l*n ch*p m** đỏ ửng vì khóc. Đôi môi Đàm Khê Nguyệt run rẩy, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào. Anh nâng mặt cô lên, bốn mắt nhìn nhau, cô biết anh còn lâu mới dừng lại, nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa. Đàm Khê Nguyệt nhìn anh với ánh mắt ủy khuất, nhưng Lục Tranh dường như không thấy được điều đó, chỉ thấy đôi mắt long lanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840109/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.