Tuyết mùa đông bắt đầu rơi, và dường như chẳng có dấu hiệu ngừng lại. Đêm đó trắng xóa một màu, tầm nhìn chỉ toàn sương mù dày đặc. Xa xa trên nền trời xanh thẫm, vài con chim nhỏ bay đến đậu trên những cành cây phủ đầy tuyết. Tiếng chim ríu rít nhảy nhót đánh thức bình minh đang say ngủ. Đàm Khê Nguyệt từ từ tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp của người bên cạnh. Cơ thể cô còn mềm nhũn, tâm trí vẫn chưa thoát khỏi cơn mê. Cô cố gắng mở mắt, chạm phải ánh mắt đen láy của anh. Cứ ngỡ như bao lần trước, cô lại mơ thấy anh trở về. Cô vòng tay ôm eo anh, áp mặt vào lồng ngực ấm áp, lẩm bẩm trong cơn mơ màng: “Chú cún lại biến thành Lục Tranh rồi.” Tim Lục Tranh đập mạnh. Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai trên má cô. Đàm Khê Nguyệt hơi ngứa, ngẩng mặt nhìn người gây ra cảm giác đó. Cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Lục Tranh nắm tay cô đặt lên mặt mình. Đàm Khê Nguyệt sờ mũi anh, véo tai anh, cảm nhận hơi ấm thực sự ấy mới tin rằng đây không phải giấc mơ – anh thật sự đã trở về. Cô tựa vai anh, lười biếng cọ cọ mặt rồi nhắm mắt lại. Lục Tranh kéo lại tấm chăn đang tuột xuống, ôm chặt cô và cúi xuống hôn lên thái dương mềm mại của người yêu. Khoảnh khắc ấm áp yên bình của buổi sáng sớm, thời gian trôi qua từng giây từng phút mà chẳng ai vội vàng. Đàm Khê Nguyệt chợt nghĩ ra điều gì đó, thò tay ra khỏi chăn ấm, mò mẫm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840114/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.