Những bông tuyết rơi lả tả trong đêm, phủ lên vai hai người. Anh tiến lại gần, vứt bỏ hành lý xuống đất rồi ôm chặt lấy cô vào lòng. Đàm Khê Nguyệt vùi mặt vào ngực anh, vòng tay ôm lấy eo anh, siết chặt với cùng một lực độ. Hai người ôm nhau thật lâu, những bông tuyết bay trong gió như những chiếc lông ngỗng trắng muốt. Lục Tranh v**t v* mái tóc dài xõa của cô, kéo chiếc mũ trên áo phao của cô lên che đầu. Đàm Khê Nguyệt cọ những giọt nước mắt lên áo khoác của anh, ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt đỏ hoe của cô vẫn còn rưng rưng, cả khóe mắt cũng ửng hồng. Lục Tranh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên mắt cô, rồi từ từ di chuyển xuống dưới, m*t nhẹ khóe môi cô. Nụ hôn ngày càng sâu, hơi thở nóng hổi của họ hòa quyện thành làn sương trắng, bao bọc lấy đêm đông lạnh giá và u tối. Đàm Khê Nguyệt được anh nâng eo ôm sát vào người. Cô vòng tay qua cổ anh, thì thầm: “Gọi em thêm lần nữa đi.” Lục Tranh áp môi lên môi cô, khẽ động đậy, cố gắng phát ra âm thanh một lần nữa. Nhưng giống như vô số lần trước đó, như thể có gì đó chặn ngang cổ họng, không một âm thanh nào thoát ra được. Đáy mắt anh hiện lên nỗi buồn khó nhận thấy, từng nét chữ viết ra lời xin lỗi: “Anh xin lỗi.” Nước mắt lại dâng lên trong mắt Đàm Khê Nguyệt. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, dịu dàng nói: “Có gì phải xin lỗi đâu. Anh giỏi lắm, đã nói được một lần thì chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840113/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.