🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những bông tuyết rơi lả tả trong đêm, phủ lên vai hai người. Anh tiến lại gần, vứt bỏ hành lý xuống đất rồi ôm chặt lấy cô vào lòng. Đàm Khê Nguyệt vùi mặt vào ngực anh, vòng tay ôm lấy eo anh, siết chặt với cùng một lực độ. Hai người ôm nhau thật lâu, những bông tuyết bay trong gió như những chiếc lông ngỗng trắng muốt. Lục Tranh v**t v* mái tóc dài xõa của cô, kéo chiếc mũ trên áo phao của cô lên che đầu. Đàm Khê Nguyệt cọ những giọt nước mắt lên áo khoác của anh, ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt đỏ hoe của cô vẫn còn rưng rưng, cả khóe mắt cũng ửng hồng. Lục Tranh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên mắt cô, rồi từ từ di chuyển xuống dưới, m*t nhẹ khóe môi cô. Nụ hôn ngày càng sâu, hơi thở nóng hổi của họ hòa quyện thành làn sương trắng, bao bọc lấy đêm đông lạnh giá và u tối. Đàm Khê Nguyệt được anh nâng eo ôm sát vào người. Cô vòng tay qua cổ anh, thì thầm: “Gọi em thêm lần nữa đi.” Lục Tranh áp môi lên môi cô, khẽ động đậy, cố gắng phát ra âm thanh một lần nữa. Nhưng giống như vô số lần trước đó, như thể có gì đó chặn ngang cổ họng, không một âm thanh nào thoát ra được. Đáy mắt anh hiện lên nỗi buồn khó nhận thấy, từng nét chữ viết ra lời xin lỗi: “Anh xin lỗi.” Nước mắt lại dâng lên trong mắt Đàm Khê Nguyệt. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, dịu dàng nói: “Có gì phải xin lỗi đâu. Anh giỏi lắm, đã nói được một lần thì chắc chắn sẽ nói được lần thứ hai. Mình không vội, từ từ nhé?” Ánh mắt Lục Tranh khẽ động, anh ấn nhẹ vào cổ cô định hôn xuống một lần nữa. Đàm Khê Nguyệt đặt tay lên vai anh, hơi ngả đầu ra sau, không cho anh hôn nữa. Lục Tranh nhìn cô. Đàm Khê Nguyệt quan sát anh hồi lâu, anh thực sự gầy đi nhiều quá. Cô khịt mũi, giận dỗi ấn mạnh lên môi anh: “Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, giờ đến lúc tính sổ.” Lục Tranh nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt cô. Trước mặt cô, cô muốn tính sổ với anh thế nào cũng được. Đàm Khê Nguyệt dùng trán húc nhẹ vào anh: “Anh đi tắm trước đi, rồi ăn cơm. Đợi anh ăn no rồi thì phải giải thích rõ ràng cho em. Nếu không giải thích cho rõ, đêm nay đừng hòng ngủ được.” Khóe môi Lục Tranh khẽ cong lên thành nụ cười nhạt. Đêm nay vốn dĩ anh cũng chẳng định ngủ. Đàm Khê Nguyệt lại húc vào anh lần nữa. Anh đúng là kẻ lừa đảo, còn có mặt mũi mà cười. Đáy mắt Lục Tranh càng thêm ấm áp. Đàm Khê Nguyệt định che mắt anh lại nhưng không nỡ động đậy. Hai người nhìn nhau, hơi thở dần hòa quyện vào nhau. Nơi chân trời xa xăm, những bông pháo hoa rực rỡ bừng nở, thắp sáng cả bầu trời. Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ phòng tắm. Trong bếp, mùi cơm lại một lần nữa tỏa ra thơm phức. Đàm Khê Nguyệt hâm nóng đồ ăn rồi bày lên bàn. Nồi nước trên bếp cũng đã sôi, cô bưng đĩa sủi cảo đã gói sẵn, thả từng cái vào nồi, dùng đũa khuấy nhẹ đáy nồi. Đợi nước sắp sôi, cô đi đến phòng giặt, lấy hết quần áo trong vali của anh ra, trước tiên lục soát kỹ các túi áo túi quần. Đang định cho vào máy giặt thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy từ ngõ nhỏ trước cổng vọng vào, nghe như chiếc xe của anh trai cô. Đàm Khê Xuyên thấy đèn trong sân đã bật sáng, gõ cửa. Đàm Khê Nguyệt chạy ra mở cửa, thấy đúng là anh trai đứng ngoài, hơi ngạc nhiên, sợ nhà có chuyện gì: “Anh, sao anh lại đến đây?” Đàm Khê Xuyên hỏi: “Em rể đã về chưa?” Đàm Khê Nguyệt đáp: “Mới về ạ.” Đàm Khê Xuyên phủi tuyết trên người, cười nói: “Tuyết rơi to thế này, mẹ không yên tâm nên bảo anh qua xem thử.” Lòng Đàm Khê Nguyệt se lại, cố gắng nói thật chi tiết: “Anh ấy vẫn ổn, đang tắm. Mọi chuyện đều tốt cả, đường đi cũng thuận lợi, xe cộ cũng đã về hết rồi.” Đàm Khê Xuyên cũng yên tâm: “Vậy là tốt rồi.” Đàm Khê Nguyệt thấy mặt anh trai đỏ ửng vì lạnh: “Anh vào nhà sưởi ấm một lát đi.” Đàm Khê Xuyên lắc tay: “Không vào đâu, anh về đây. Này…” – anh lấy túi trên tay lái đưa cho Đàm Khê Nguyệt – “Pháo và pháo hoa đây. Mẹ sợ em rể chưa về nên bảo anh đốt vài phát trong sân nhà em. Giờ em rể đã về rồi thì để cậu ấy đốt vậy.” Theo phong tục ở đây, dù là Tết Dương lịch hay Tết Âm lịch, khi đồng hồ điểm 0 giờ, nhà nào cũng phải đốt vài phát pháo trong sân để xua đuổi tà ma, cầu bình an cho năm mới. Ngay cả chuyện nhỏ như thế này mà mẹ cũng nhớ và lo cho cô. Đàm Khê Nguyệt càng thêm xúc động, cố nặn ra nụ cười nhận lấy túi pháo từ anh trai. Đàm Khê Xuyên cũng cười: “Ngày mai nhớ dẫn em rể về thăm nhà đấy. Em rể lần này đi lâu quá, mẹ tuy miệng không nói nhưng chắc trong lòng đã lẩm bẩm cả trăm lần rồi. Ngày mai cho mẹ gặp mặt người ta để mẹ yên tâm.” Đàm Khê Nguyệt gật đầu: “Vâng, em biết rồi.” Đàm Khê Xuyên không nhịn được nhìn trời than thở: “Sao anh thấy địa vị em rể trong lòng mẹ cứ tăng đều đều thế không biết. Chẳng mấy mà qua mặt cả thằng con ruột như anh. Số anh khổ thật, con trai ruột mà còn thua con rể. Thôi, anh về đây, về sớm báo tin cho mẹ biết con rể cưng của mẹ bình an. Về muộn có khi còn bị mẹ mắng cho một trận. Em cũng vào nhà nhanh đi, trời lạnh quá.” Đàm Khê Nguyệt biết anh trai cố ý nói đùa để cô vui. Cô gọi với theo bóng anh đang lái xe: “Đường trơn đấy, anh cẩn thận lái xe nhé.” Đàm Khê Xuyên phất tay phong độ với cô, chớp mắt đã khuất bóng. Đàm Khê Nguyệt đứng tại chỗ lau khóe mắt vài lần rồi khóa cửa lớn lại. Lục Tranh từ trong nhà bước ra, nhìn cô. Đàm Khê Nguyệt trước tiên nhón chân sờ tóc anh xem đã khô chưa, rồi mới đưa túi trong tay cho anh: “Anh trai em ghé qua, mẹ vợ gửi pháo và pháo hoa cho anh đốt đấy.” Lục Tranh cúi đầu định nhìn vào mắt cô. Đàm Khê Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó, đột ngột đẩy anh ra, chạy vội vào bếp. Cô còn đang nấu sủi cảo trong nồi. May mà sủi cảo không bị nát, vẫn tròn trịa khi vớt ra. Ngoài sân vang lên tiếng pháo bùm bùm, đồng hồ trên tường chỉ 0 giờ, năm mới đã đến như thế. Đàm Khê Nguyệt nhìn người ngoài sân, thần sắc hơi hoảng hốt. Năm ngoái vào ngày này, cô nằm nghe tiếng pháo náo nhiệt bên ngoài, thao thức đến sáng, tuyệt vọng và mơ hồ, không thấy được con đường phía trước. Lúc đó cô làm sao có thể nghĩ được mùa đông năm nay lại có thể là một khung cảnh như thế này. Lục Tranh quay đầu nhìn vào, ánh mắt hai người gặp nhau qua cửa sổ. Đàm Khê Nguyệt từ từ cong mắt cười với anh, trong mắt Lục Tranh cũng ánh lên nụ cười. Anh lại thử mở miệng, vẫn không được, nhưng lần này không còn thất vọng như lúc nãy nữa. Đúng như cô nói, anh đã gọi được một lần, chắc chắn sẽ gọi được lần thứ hai. Vị lương y già dặn dò anh phải từ từ, không được vội vàng. Sau bữa tối, trời đã về khuya. Đàm Khê Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, chờ đợi anh giải thích. Lục Tranh kể thật về vụ tai nạn. Khi vừa ra khỏi bệnh viện, kết quả chẩn đoán từ bệnh viện này cũng giống như những nơi khác – gần như không có hy vọng chữa khỏi. Anh cũng chẳng kỳ vọng nhiều, chỉ là tiện đường ghé qua xem thử. Từ nhỏ, anh đã bị tai nạn: lúc ba tuổi, trong một vụ hỏa hoạn, đầu bị thanh gỗ đập trúng. Do đưa đi viện muộn nên dây thanh và thần kinh não bị tổn thương. Bác sĩ bảo không thể chữa được. Bao năm qua, khó có thể có phép màu xảy ra. Hôm đó, đang đứng bên đường chờ Dịch Nhiên lái xe đến, anh thấy một cậu bé chạy ào ra đường như tên bắn. Anh vội lao tới kéo cậu bé lại, nhưng lại bị xe đâm trúng. May không quá nặng, chỉ bị chấn động não. Khi tỉnh dậy trong phòng bệnh, xung quanh toàn người nhà cậu bé – một gia đình có truyền thống Đông y. Ông nội cậu bé là một danh y nổi tiếng, ngay cả Hoa kiều ở nước ngoài cũng tìm đến khám bệnh. Vị lương y già cầm hồ sơ bệnh án của anh, rưng rưng nước mắt nói nhất định sẽ chữa khỏi cho ân nhân cứu mạng cháu mình. Lục Tranh chưa từng gặp thầy thuốc Đông y, càng chưa thử châm cứu bao giờ. Mọi bác sĩ trước đây đều bảo bệnh của anh không thể chữa được. Đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng có thể khỏi. Anh không nhắc chuyện này trong tin nhắn với cô vì anh cũng không biết kết quả sẽ ra sao. Dù có nói trước thì cũng chỉ thêm buồn mà thôi. Đàm Khê Nguyệt đọc những dòng chữ anh viết trên bảng đen nhỏ, im lặng hồi lâu. Cô hiểu rằng anh đã trải qua quá nhiều thất vọng, nên với lời của vị lương y già kia, có lẽ anh chỉ xem như liều một phen, chứ thực sự không tin mình có thể khỏi bệnh. Mắt cô đỏ hoe, ngẩng lên nhìn anh: “Thôi được, em tha thứ cho việc anh không kể chuyện này trong tin nhắn.” Lục Tranh đặt bút xuống, quay lại mép giường. Đàm Khê Nguyệt duỗi chân, chặn ngang eo anh, không cho anh đến gần: “Nhưng em vẫn chưa tha thứ cho việc anh giấu em chuyện tai nạn.” Không kể chuyện khám bệnh và giấu chuyện tai nạn là hai việc hoàn toàn khác nhau. Đừng hòng trộn lẫn khái niệm để qua mặt cô. Cũng đừng mong cô dễ dàng tha thứ, không thì lần sau anh sẽ còn giấu nữa. Lục Tranh viết lên đùi cô: “Anh không ngờ em thông minh vậy.” Đàm Khê Nguyệt gạt tay anh đi, làn da ngứa ngáy, khẽ hừ một tiếng: “Em đâu có ngốc, hay là anh nghĩ em nghe không hiểu?” Lục Tranh tò mò viết: “Sao em biết được?” Làm sao mà không biết được? Đêm đó anh áp sát bên tai cô, từng hơi thở nặng nhọc như thấm vào tận xương. Dù qua điện thoại, cô cũng không thể nào nhầm được hơi thở của anh. Đàm Khê Nguyệt không muốn nói ra điều này. Mặt đỏ lên, cô đá anh nhẹ: “Anh đi lấy toa thuốc vị lương y già kê cho em xem nào.” Lục Tranh nắm chặt mắt cá chân cô, kéo thẳng người cô xuống khỏi giường, ôm eo nhấc cô lên người mình, bế đi lấy xấp giấy vị lương y già đã viết. Đàm Khê Nguyệt tựa vai anh như tựa bàn, dựa vào lòng anh đọc từng dòng thật kỹ. Lục Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cúi xuống hôn nhẹ khóe môi, rồi lại hôn. Xem xong tất cả, nỗi lo lắng trong lòng Đàm Khê Nguyệt mới nguôi ngoai. Dù hồi phục chậm thì sao chứ? Mỗi ngày anh chỉ cần học được một chữ, tích tiểu thành đại, một năm cũng sẽ học được rất nhiều. Cô vòng tay ôm cổ anh lắc lắc: “Từ giờ, em sẽ xem anh như một đứa trẻ nhỏ, dạy anh nói từng chữ một. Anh muốn học cái gì thì viết ra giấy nhé, em sẽ dạy anh từ những cái anh muốn học trước. Như vậy chắc sẽ hiệu quả hơn.” Nói xong, đáy mắt cô lóe lên vẻ tinh nghịch, nghiêng đầu nhìn anh: “Nào, nói đi, bé con?” Đôi mắt đen của Lục Tranh lóe lên tia nguy hiểm. Đàm Khê Nguyệt chọc chọc mũi anh: “Nào, đi theo em học này,” giọng cô trong trẻo mà nghiêm túc: “Em-là-bé-con-ngoan.” Lục Tranh khẽ cười lạnh, ném thẳng cô lên giường rồi đè người xuống. Mới không gặp có một tháng mà gan cô đã to đến mức này rồi. Một tháng, ba mươi ngày, 720 giờ đồng hồ. Không chỉ gan to ra, mà nỗi nhớ cũng lớn dần theo thời gian. Anh hôn cô cuồng nhiệt, những ngón tay và lòng bàn tay nóng bỏng, sức mạnh khiến cô mềm nhũn như bột nhão. Đàm Khê Nguyệt dùng đầu ngón tay m*n tr*n đường nét gương mặt anh, cảm xúc dâng trào nhanh hơn mọi khi. Vào thời khắc quan trọng, anh đột ngột dừng lại. Ngón tay ướt át viết lên tay cô một chữ, rồi lại một chữ nữa: “Em dạy anh nói chữ này.” Đàm Khê Nguyệt th* d*c nhẹ, tâm trí có chút mơ màng, nhìn anh: “Thuỷ?” Đôi mắt Lục Tranh trầm tĩnh, im lặng một lát rồi ghé sát tai cô, khó nhọc thốt từng từ đứt quãng: “Miu miu” “Là “Mèo con ướt” Đàm Khê Nguyệt nhìn những giọt trong suốt trên ngón tay anh, toàn thân căng thẳng, trong đầu như có pháo hoa rực rỡ hơn cả đêm trăng bừng nở.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.