🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xuân Linh nhận xét rằng tình trạng thai nghén của Đàm Khê Nguyệt rất tốt, không khác gì người không mang thai. Cô ấy ăn ngon ngủ tốt, làn da căng mịn đến nỗi như có thể nặn ra nước, đặc biệt là dáng người hoàn toàn không thay đổi mà còn đẹp hơn. Nhìn bóng dáng thôi, không ai nghĩ đây là một bà bầu đã mang thai được 6 tháng. Đàm Khê Nguyệt cũng cảm thấy em bé trong bụng ngoan lắm, không hề quấy rầy cô. Chị dâu cô khi mang thai bị nghén nặng, có thời gian ăn gì nôn nấy. Còn Đàm Khê Nguyệt chỉ buồn nôn vào buổi sáng trong khoảng hai tháng đầu, nhưng chỉ cần ăn chút đồ chua là đỡ ngay. Phản ứng rõ rệt nhất của cô là dễ mệt mỏi, cứ nhắm mắt là ngủ được. Cô còn rất hay đói, lúc nào cũng phải có đồ ăn bên cạnh. Cô thích ăn chua cay, đặc biệt là đào giòn. Anh đã thuê cả một vườn đào trong làng, chọn những quả đỏ mọng giòn tan mang về cho cô. Sau Tết, khi trường học khai giảng, tối nào anh cũng chạy đến thăm cô. Cô không muốn anh vất vả qua lại như vậy, dù sao anh cũng đâu phải người sắt, một hai ngày thì được nhưng lâu dài sẽ rất mệt. Nhưng anh bảo em bé muốn gặp ba, điều này cô không thể phản bác. Khi cô có thai động, mỗi lần anh áp tai vào bụng nói chuyện với con, em bé sẽ cựa quậy rất hăng hái. Cô cũng thích cảnh tượng cả nhà ba người bên nhau như vậy, nhưng thật sự lo lắng anh lái xe mệt mỏi sẽ gặp chuyện không hay. Sau đó anh sắp xếp một tài xế riêng để lái xe cho anh, cô mới yên tâm phần nào. Theo quan điểm của Đàm Khê Nguyệt, có tiền thì nên tiết kiệm chỗ cần tiết kiệm, nhưng cũng phải chi tiêu chỗ cần chi. Bây giờ họ đã có điều kiện, mọi thứ phải lấy sự an toàn của anh làm ưu tiên. Tháng trước, họ chuyển đến nhà mới, cách trường học không xa lắm, khoảng ba con phố. Cô đi bộ chừng mười mấy phút là tới. Đó là một biệt thự kiểu phương Tây ba tầng có sân vườn, rất đẹp. Ban đầu cô thấy không cần thiết mua nhà to như vậy, nhưng anh phân tích với cô: khi cô ở cữ, mẹ chắc chắn sẽ đến, phải có phòng cho mẹ, phòng cho anh chị, còn phải để một phòng cho thằng Nháo Nháo nữa. Tính ra thì căn nhà cũng không lớn lắm. Hơn nữa giá nhà sau này chắc chắn sẽ tăng, mua bây giờ, dù không ở cũng có thể xem như đầu tư. Cô thấy anh nói có lý nên đồng ý. Nháo Nháo là cậu nhóc mập mạp chị dâu mới sinh đầu năm. Chị dâu thấy nó hay quấy khóc nên đặt biệt danh là Nháo Nháo luôn. Họ vẫn chưa đặt tên cho em bé, cô vẫn luôn gọi là “bảo bối ngoan”. Em bé có vẻ rất thích cái tên này, mỗi lần cô gọi “bảo bối ngoan”, em bé sẽ đạp hai cái vào bụng mẹ như để đáp lại, đáng yêu vô cùng. Không hiểu sao hôm nay nhóc con đặc biệt hưng phấn, lúc thì duỗi tay, lúc thì đạp chân, rồi lại lộn nhào. Đàm Khê Nguyệt đặt tay lên bụng, vỗ nhẹ. Cảm nhận được sự trấn an của mẹ, tiểu bảo bối yên tĩnh được một lúc, nhưng chưa đầy năm phút đã lại múa quyền náo nhiệt. Đàm Khê Nguyệt bật cười, có vẻ hôm nay nhóc con không muốn ở lỳ trong thư viện nữa. Cô nhìn đồng hồ, đóng sách lại, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về Cũng không trách nhóc con chán, dạo này cô hay ngồi lì ở thư viện khá lâu. Dự sinh của cô là cuối tháng 7 âm lịch, sau khi sinh có một hai tháng chắc chắn sẽ không làm được gì, nên cô phải tranh thủ bổ sung kiến thức trong thời gian này. Bên ngoài trời âm u, như sắp đổ cơn mưa lớn. Đàm Khê Nguyệt lấy điện thoại gọi cho anh, định bảo tối nay đừng đến, lái xe dưới trời mưa rất nguy hiểm. Anh không bắt máy, chắc đang bận, nên cô nhắn tin cho anh. Tối nay ký túc xá có liên hoan. Phòng cô chỉ có ba người, Đàm Khê Nguyệt năm nay hầu như không ở ký túc, ba người tính ra cũng chỉ ở chung được nửa năm, nhưng tình cảm rất tốt. Chỉ cần có thời gian gặp nhau là họ lại tụ tập. Hôm nay là sinh nhật Chu Mỹ Lâm – cô bạn cùng phòng thứ hai, nên càng phải ăn một bữa ra trò. Địa điểm liên hoan là một quán đồ Hồ Nam ở phố ăn vặt. Cả ba đều thích ăn cay, đặc biệt dạo gần đây Đàm Khê Nguyệt lại càng thích cay hơn. Mẹ cô làm tương ớt xào thịt bò, cô ăn hết một hũ chỉ trong hai ba ngày, khiến Lục Tranh còn phải sợ. Đàm Khê Nguyệt thấy anh hơi lo lắng quá mức. Bây giờ anh không cho cô làm gì cả, thuê cô giúp việc chuyên lo dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Cô không quen có người lạ trong nhà nên không cho cô giúp việc ở lại, chỉ đến làm vào ban ngày thôi. Từ khi họ chuyển nhà, anh còn định thuê tài xế riêng để đưa đón cô mỗi ngày. Cô không đồng ý, đường có hơn mười phút thôi, cô coi như tập thể dục đi dạo. Nhưng lần này Lục Tranh hiếm khi cương quyết trước mặt cô, từ nhà đến trường phải qua mấy ngã tư, xe cộ đông đúc, có khi cô về muộn từ thư viện, anh không yên tâm để cô đi một mình. Cuối cùng họ đi đến thỏa thuận là cả hai cùng nhân nhượng: khi thời tiết xấu hoặc cô về muộn thì để tài xế đưa đón. Sau khi nhắn tin cho anh xong, Đàm Khê Nguyệt cũng nhắn cho bác Lưu – người tài xế, báo địa điểm ăn và thời gian kết thúc dự kiến. Hôm nay họ sẽ không về sớm, nếu lát nữa trời mưa thì vẫn nhờ bác Lưu đến đón. Đôi khi cô cũng không dám quá chủ quan, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng không kịp. Còn một lúc nữa mới đến giờ hẹn, Đàm Khê Nguyệt không vội, chậm rãi đi bộ đến tiệm bánh lấy bánh kem. Có lẽ cảm nhận được không khí bên ngoài, nhóc con trong bụng không quấy nữa, chỉ thỉnh thoảng đạp nhẹ, như đang đi dạo cùng mẹ. Trên đường thỉnh thoảng gặp vài người quen sơ, họ gật đầu chào nhau, trong ánh mắt họ là sự tò mò không giấu nổi. Mấy tháng trước bụng Đàm Khê Nguyệt chưa lộ rõ, cô mặc rộng thùng thình nên chuyện mang thai không mấy ai biết. Nhưng giờ đã những tháng cuối, bụng một ngày một to, lại vào mùa hè, dù muốn giấu cũng không giấu được. Cô biết gần đây khoa có nhiều lời đồn về mình. Chuyện cô kết hôn vốn ít người biết, giờ đột nhiên mang thai, tất nhiên sẽ gây ra đủ loại suy đoán. Môi trường trường học tuy tương đối trong sạch, nhưng cũng là một xã hội thu nhỏ, thị phi không thể thiếu. Cô biết mọi người sẽ có nhiều tưởng tượng phong phú, nhưng không ngờ lại khoa trương đến thế. Tằng Lệ Quỳnh vừa đến quán, còn chưa kịp ngồi xuống đã tuôn ra như đổ đậu tất cả những lời đồn mà cô nghe được. Ào đủ thứ chuyện:ào là chưa kết hôn đã có thai bị người ta bỏ rơi, rồi sau khi đỗ nghiên cứu sinh thì bỏ người chồng ở quê để rồi giờ lại mang thai không biết của ai. Khoa trương nhất là tin đồn cô bị một ông già đại gia ngoài năm mươi bao nuôi, bỏ ra số tiền lớn để cô sinh con cho ông ta… Đàm Khê Nguyệt nghe đến đây không nhịn được cười. Họ thật có khả năng tưởng tượng, không chừng cái ông đại gia ngoài năm mươi họ nói chính là bác Lưu. Mỗi lần cô đều bảo bác Lưu đỗ xe ở ngã tư trước trường, không ngờ vẫn bị người ta thấy được. Chu Mỹ Lâm vỗ nhẹ mu bài tay cô: “Cậu còn cười được. Tớ nghĩ mấy lời đồn nhảm này chắc chắn là từ nhóm của Du Thư Âm truyền ra. Tớ hiểu rõ Du Thư Âm nhất, tâm địa xấu xa thật sự, chỉ giỏi làm mấy trò bẩn thỉu này thôi.” Du Thư Âm cũng học khoa tài chính, xuất thân tốt – bố là lãnh đạo cao cấp của trường, mẹ là giáo sư, ngoại hình lại xinh đẹp, từng được phong là hoa khôi của trường. Cô ta cũng là bạn cùng phòng với Chu Mỹ Lâm hồi đại học. Chu Mỹ Lâm cũng từ quê lên học, nhà nghèo, học phí còn phải chắt chiu. Cô ấy hầu như ăn bánh mì với dưa muối qua ngày. Du Thư Âm khinh thường cô ấy, rủ những người khác trong phòng cô lập cô ấy. Giờ nghĩ lại, Chu Mỹ Lâm cũng không biết mình đã chịu đựng những năm đại học đó như thế nào, đến mức chỉ nghe ba chữ “Du Thư Âm” thôi cũng thấy buồn nôn. Còn về mối quan hệ giữa Đàm Khê Nguyệt và Du Thư Âm thì quả là một câu chuyện dài. Du Thư Âm là đại diện tân sinh của khóa họ, khi lên phát biểu đã gây ấn tượng với nhiều người, danh hiệu hoa khôi tự nhiên rơi vào tay cô ta. Nhưng không biết từ khi nào, trong trường bắt đầu lan truyền một cách nói khác: khoa tài chính còn có một mỹ nữ khác rất kín tiếng, đó chính là Đàm Khê Nguyệt. Nếu Du Thư Âm đẹp nhờ trang điểm thì Đàm Khê Nguyệt là vẻ đẹp tự nhiên như sen mọc từ nước, chỉ cần để mặt mộc cũng đủ lấn át hoa khôi Du Thư Âm. Dần dần, danh hiệu hoa khôi đã đổi chủ. Mấu chốt là Đàm Khê Nguyệt – người trong cuộc hoàn toàn không biết có chuyện này. Đến khi những lời đồn truyền đến tai cô, Du Thư Âm đã xem cô như kẻ địch trong tưởng tượng. Đàm Khê Nguyệt thậm chí chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với Du Thư Âm, vậy mà mối thù đã kết như thế. Sau này Đàm Khê Nguyệt thi đỗ nghiên cứu sinh của giáo sư Quan trong khi Du Thư Âm không đỗ, Du Thư Âm lại thêm một món nợ vào sổ đen, cho rằng Đàm Khê Nguyệt luôn cố tình đối đầu với mình. Nhóm bạn thân của Du Thư Âm thường xuyên đi rải tin đồn sau lưng, nào là Đàm Khê Nguyệt chỉ là cô gái quê mùa, làm sao sánh được với Du Thư Âm. Đàm Khê Nguyệt hàng ngày dùng hết thời gian để học và viết luận văn, miễn là những lời đó không đến tai cô, cô cũng lười so đo với cái tâm tính trẻ con như vậy. Đàm Khê Nguyệt xoa đầu Chu Mỹ Lâm: “Đừng để ý đến họ, hôm nay là sinh nhật cậu, chúng ta phải vui vẻ.” Chu Mỹ Lâm ngoan ngoãn gật đầu. Những tổn thương cô ấy phải chịu trong ký túc xá hồi đại học đều được chữa lành khi ở bên Đàm Khê Nguyệt. Tằng Lệ Quỳnh vì nói quá nhiều nên cổ họng khô, uống một hơi nửa ly nước rồi đặt mạnh cốc xuống bàn: “Không sao, đợi lúc nào nào dẫn anh rể đi một vòng trong trường là bọn họ tự khắc câm miệng.” Thực ra Lục Tranh rất ít khi đến trường. Hồi đại học, trường không cấm sinh viên yêu đương nhưng cũng không khuyến khích, thậm chí còn có đội tuần tra khuôn viên trường, các cặp đôi nắm tay mà bị bắt gặp cũng phải viết kiểm điểm. Vì thế họ thường gặp nhau bên ngoài trường. Đến khi cô học cao học, anh càng ngày càng bận, chỉ có thể đến vào đêm khuya rồi sáng sớm phải đi, thời gian bên nhau chủ yếu là vào buổi tối. Nghe Tằng Lệ Quỳnh nói vậy, Đàm Khê Nguyệt nghĩ khi nào anh rảnh, cô sẽ dẫn anh đi một vòng trong trường. Không phải vì những lời đồn nhảm nhí kia, mà vì cô rất yêu nơi này, muốn giới thiệu tỉ mỉ với anh. Ba người đã lâu không gặp, chuyện trò rôm rả mãi đến khi quán sắp đóng cửa. Nhân lúc đi vệ sinh, Đàm Khê Nguyệt ra quầy tính tiền, vừa ngước mắt lên đã thấy Du Thư Âm cùng hai người bạn từ phòng VIP tầng hai đi xuống. Du Thư Âm đang nói về chuyện thực tập: “Nghỉ hè này tớ sẽ đi thực tập ở An Thịnh, ba tớ đang nhờ người sắp xếp.” Đàm Khê Nguyệt nghe thấy vậy, bước chân khựng lại. Du Thư Âm nói đến An Thịnh, không phải là An Thịnh mà cô nghĩ chứ… Cái tên An Thịnh là do chính cô đặt ngày xưa. “An” mang ý nghĩa bình an, cô mong anh làm gì cũng được bình an. “Thịnh” nghĩa là phát đạt, cô mong sự nghiệp anh yêu thích sẽ ngày càng phát triển. Mỗi khi ai nhắc đến sự phát triển thần tốc của An Thịnh những năm gần đây, anh đều nói: “Tất cả là nhờ vợ yêu của anh đặt tên hay.” Cô chỉ đơn giản nghĩ ra cái tên thôi mà anh nói như thể muốn gán hết công lao cho cô vậy. Cô gái tóc ngắn bên cạnh Du Thư Âm kêu lên phấn khích: “An Thịnh tốt quá! Mấy năm nay họ phát triển nhanh đến chóng mặt. Nghe nói họ còn chuẩn bị lấn sân sang lĩnh vực sản xuất ô tô, nhà máy đang xây dựng. Thầy giáo có lần còn lấy An Thịnh làm ví dụ để phân tích cho chúng ta, thầy bảo công ty này sau này không chỉ đứng đầu tỉnh mà còn là một trong những thương hiệu hàng đầu cả nước.” Cô gái tóc xoăn kia vừa chọc ghẹo Du Thư Âm trong phòng VIP, giờ chỉ muốn dội nước lạnh: “Nhưng trụ sở chính của họ không phải ở một thị trấn nhỏ sao? Cô tiểu thư như cậu chịu được cảnh đó à?” Du Thư Âm liếc cô ta một cái: “Thị trấn đó phong cảnh đẹp lắm, tên cũng hay – Thanh Thủy. Cô của tớ từng đi du lịch ở đó, cuộc sống còn thoải mái hơn chỗ chúng ta, khí hậu cũng tốt cho sức khỏe. Cô tớ ở đó vài ngày, thấy da dẻ còn đẹp hẳn lên. Ba tớ nói có An Thịnh dẫn đầu, vùng xung quanh sẽ phát triển ngày càng tốt, sau này chắc chắn không thua kém thành phố đâu.” “Hey, nghe nói anh chủ tịch An Thịnh đẹp trai lắm. Mới ngoài 30 thôi nhưng khá kín tiếng, ngay cả báo chí phỏng vấn cũng không đăng ảnh. Năm ngoái chỉ lên tin một lần khi nhận giải thưởng gì đó. Tiếc quá tớ cũng không kịp xem. Không biết anh ta có thật sự tài giỏi đẹp trai như lời đồn không. Âm à, nếu cậu qua đó thực tập thì có khi được gặp anh ta đấy?” Cô bạn tóc ngắn nói với Du Thư Âm. “Tớ đã gặp rồi, tớ xem tin đó rồi.” Du Thư Âm ngẩng cằm lên đáp. “Sao thế? Thích anh ta à? Nên mới vội vã nhờ ba xin cho đi thực tập ở công ty người ta?” Cô bạn tóc xoăn trêu. Du Thư Âm đảo mắt: “Không được sao? Ai mà chẳng thích đàn ông ưu tú.” Đúng rồi, chỉ có người đàn ông ưu tú như vậy mới xứng với Âm của chúng ta.” Cô bạn tóc ngắn tán thưởng. Du Thư Âm khẽ “hừ” một tiếng. Cúi đầu thấy Đàm Khê Nguyệt đi qua dưới lầu, tâm trạng vốn đã không tốt giờ càng tệ hơn. Sao đâu đâu cũng gặp cô ta chứ? Cô ta liếc nhìn gương mặt Đàm Khê Nguyệt, không nhịn được mà thầm chửi. Một cô gái quê mùa, từ nhỏ có ăn gì ngon đâu, mỹ phẩm skincare chắc cũng chẳng biết xài, sao mà mang thai rồi da dẻ vẫn trắng mịn thế? Trắng ngần như sứ, còn căng bóng nữa chứ. Lạ thật, mình đánh hai lớp phấn còn không được như thế. Du Thư Âm lại “hừ” một tiếng. Đúng là con hồ ly tinh trời sinh, chuyên quyến rũ đàn ông, không trách được câu được ông già. Đàm Khê Nguyệt không hề biết những suy nghĩ đen tối trong lòng Du Thư Âm. Cô vừa tính tiền xong thì phát hiện điện thoại hết pin từ lúc nào không hay. Phải về gấp thôi, trời đang mưa to, nếu anh liên lạc không được với cô, chắc chắn sẽ lo lắng mà lái xe đến đây giữa đêm mất. Chu Mỹ Lâm và Tằng Lệ Quỳnh biết cô đã trả tiền, đều tranh nhau đưa tiền cho cô. Đàm Khê Nguyệt không nhận. Lần trước đi khám thai, anh bận việc không đến được, hai người họ đã đi cùng cô. Huống chi hôm nay còn là sinh nhật Mỹ Lâm, cô mời một bữa cũng phải. Chu Mỹ Lâm và Tằng Lệ Quỳnh không chịu, ba người cứ thế nhỏ giọng tranh cãi từ trong tiệm đến tận ngoài cửa. Du Thư Âm đang nói chuyện thực tập ở An Thịnh, thấy Đàm Khê Nguyệt và họ đi ra, liền dừng câu chuyện, liếc mắt nhìn họ với giọng khinh thường: “Một bữa cơm có mấy đồng mà đánh qua đánh lại, trông nghèo kiết xác.” Cô bạn tóc ngắn theo Du Thư Âm châm chọc: “Đại mỹ nhân Đàm của chúng ta không phải đã cặp được đại gia rồi sao? Ông già đó lái xe xịn thế, chắc giàu lắm. Cứ để cô ta trả, dù sao bây giờ cô ta cũng đang mang long thai quý tử mà, có thiếu mấy đồng này đâu.” Xung quanh có nhiều người vừa ăn xong đang trú mưa dưới mái hiên, nghe thấy thế đều quay sang nhìn. Tằng Lệ Quỳnh và Chu Mỹ Lâm nổi giận, vén tay áo định động thủ. Đàm Khê Nguyệt cũng lạnh hẳn mặt mày, cô giữ hai người bạn lại, vừa định lên tiếng thì một người từ chiếc xe đỗ trước cửa bước xuống. Lục Tranh cúp điện thoại, đảo mắt nhìn qua. Trong tích tắc, tiếng ồn ào xung quanh im bặt, chỉ còn tiếng mưa tí tách. Anh người cao dáng lớn, mặc nguyên cây đen, chỉ riêng khí chất toát ra đã đủ khiến người ta nhìn thấy mà e dè. Ánh mắt sắc lạnh như viên đạn bắn tới khiến cô gái tóc ngắn rùng mình, bất giác lùi hai bước, muốn trốn sau lưng Du Thư Âm. Nhưng ngay cả Du Thư Âm cũng không kiềm được mà lùi lại. Bác Lưu từ ghế lái cũng xuống xe, chạy lại căng ô che cho Lục Tranh. Anh trực tiếp cầm lấy ô, bước đến trước mặt Đàm Khê Nguyệt, thu lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt dịu dàng hẳn. Anh che ô cho cô, chắn gió, giọng trầm thấp nhưng đủ để mọi người nghe thấy: “Em còn cần cặp đại gia gì nữa? Tiền nhà mình chẳng phải do em quản hết sao?” Đàm Khê Nguyệt khẽ đá anh một cái, hỏi nhỏ: “Anh đến khi nào vậy?” Lục Tranh kéo lại cổ áo khoác cho cô: “Vừa đến.” Du Thư Âm nhìn kỹ Lục Tranh, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Lục… Tổng?” Lục Tranh lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi quay lại nhìn Đàm Khê Nguyệt, cố ý hỏi: “Bạn em à?” Đàm Khê Nguyệt dứt khoát lắc đầu. Lục Tranh kết luận: “Vậy là kẻ thù rồi.” Đàm Khê Nguyệt không phủ nhận, nhưng cô nắm tay anh. Cô không muốn anh dính vào mấy chuyện này, chỉ là trò con nít của mấy cô gái trẻ thôi, cô tự xử lý được. Lục Tranh nắm ngược lại tay cô, ánh mắt lạnh lẽo lại rơi xuống người Du Thư Âm, chậm rãi nói: “Cô bạn này, về chuyện cô muốn đến An Thịnh thực tập, tôi có thể trả lời cô ngay bây giờ – An Thịnh sẽ không nhận cô.” Du Thư Âm tái mặt. Anh bóp nhẹ tay Đàm Khê Nguyệt, nói tiếp: “Vị này là cổ đông lớn của An Thịnh, cũng là một trong những người sáng lập. Cô ấy không cần cặp kè với ai, cũng không cần dựa vào thai để được quý trọng. Bản thân cô ấy đã có đủ tài sản rồi. Tôi khuyên cô lần sau nên tìm hiểu kỹ về doanh nghiệp trước khi nhận lời mời, sẽ tốt hơn đấy.” Du Thư Âm mặt xám như tro. Cô gái tóc ngắn gượng thở, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Anh là ai mà? Đừng có đứng đây nổ.” Đàm Khê Nguyệt không phải là gái quê từ thôn ra sao, làm sao có thể có quan hệ gì với An Thịnh được? Cô gái tóc ngắn đang nghĩ vậy thì chợt giật mình – An Thịnh chẳng phải cũng ở một thị trấn sao? Vậy Đàm Khê Nguyệt rốt cuộc từ thôn nào ra… Cô gái tóc xoăn không nhịn được cười khẩy với cô bạn tóc ngắn: “Vị này chắc chính là đại ông chủ An Thịnh mà cậu muốn gặp đấy.” Cô ta cũng từng xem tin tức đó, vừa rồi liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông bước xuống xe là ai. Không ngờ Đàm Khê Nguyệt thật sự giấu tài đến vậy. Cô ta nhìn Du Thư Âm đầy khinh bỉ – sau này còn dám so với người ta cái gì nữa? Người ta từ một cô gái quê dễ dàng hạ gục cô tiểu thư tự phong này. Huống chi Đàm Khê Nguyệt từ trước đến nay chưa từng để cô ta vào mắt, là cô ta tự diễn quá nhiều, tưởng ai cũng phải ghen tị với mình. Chu Mỹ Lâm và Tằng Lệ Quỳnh cũng kinh ngạc. Trước đây họ từng ăn cơm với anh một lần, anh chỉ nói làm chút kinh doanh ở thị trấn… An Thịnh mà có thể gọi là “chút kinh doanh” sao? Sau đó Đàm Khê Nguyệt xin lỗi hai người, nói không cố ý giấu họ. Chu Mỹ Lâm và Tằng Lệ Quỳnh vội vàng xua tay, có gì mà phải xin lỗi, họ đều hiểu. Đàm Khê nguyệt giản dị như vậy chắc chắn không thích gây chú ý quá nhiều. Hơn nữa được tận mắt thấy cô tiểu thư kiêu kỳ kia bị vài câu làm cho xấu hổ như đống tro tàn, họ sướng đến chết được. Một tháng sau, Tập đoàn An Thịnh và Đại học Giang Châu ký kết thỏa thuận hợp tác đào tạo nhân tài. An Thịnh thiết lập học bổng chuyên ngành tại trường để hỗ trợ các sinh viên xuất sắc có hoàn cảnh khó khăn. Nhà trường muốn mời anh đến diễn thuyết. Đàm Khê Nguyệt tưởng anh sẽ từ chối, dạo này anh đang bận rộn với việc xây nhà máy mới, bận đến mức chỉ ngủ được hai ba tiếng mỗi ngày. Hơn nữa cô biết anh không thích những sự kiện diễn thuyết kiểu này. Nhưng không ngờ anh lại đồng ý. Ngày anh đến, hội trường chật kín người. Anh đứng trước bục giảng, vẫn là bộ vest đen quen thuộc, vẻ lạnh lùng tự nhiên toát ra uy quyền. Cử chỉ điềm đạm mà thong dong, anh không chuẩn bị bài phát biểu, chỉ cầm micro nói một cách đĩnh đạc, thỉnh thoảng còn pha chút hài hước để giảm bớt không khí nghiêm túc. Sinh viên phía dưới đều chăm chú lắng nghe. Đàm Khê Nguyệt đứng ở cuối hội trường, xa xa nhìn anh. Qua đám đông ồn ào trong hội trường, ánh mắt anh vẫn có thể chính xác tìm thấy cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, Đàm Khê Nguyệt cười cong đôi mắt. Anh luôn có thể mang đến cho cô những bất ngờ thú vị. Lục Tranh cũng khẽ cong môi, đôi mắt đen láy chậm rãi ánh lên nụ cười, khiến đám đông bỗng bật lên những tiếng thốt lên kinh ngạc. Đến phần hỏi đáp, một sinh viên hỏi: “Thưa Tổng giám đốc Lục, động lực nào đã thúc đẩy anh không ngừng tiến lên vậy ạ?” Anh cầm micro, im lặng một lúc, ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt mang một vẻ dịu dàng mạnh mẽ: “Là vì người tôi yêu. Cô ấy là sinh viên khoa Tài chính của trường mình. Cô ấy rất giỏi, nên tôi phải không ngừng cố gắng mới có thể xứng đáng với cô ấy.” Khán phòng đầu tiên im phăng phắc vài giây, sau đó bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm. Có người còn nghển cổ nhìn xung quanh, khi tìm thấy Đàm Khê Nguyệt trong đám đông, tiếng vỗ tay càng vang dội hơn. Đàm Khê Nguyệt thấy hơi thở nghẹn lại trong thoáng chốc, khóe mắt hơi nóng. Sau buổi diễn thuyết, hai người ngồi trong xe thì thầm. Chính xác là anh ngồi trên ghế, còn cô ngồi trong lòng anh. Ngón tay cô mân mê nút áo sơ mi của anh, khẽ nói: “Sao anh lại bắt chước em?” Lục Tranh biết cô đang nói về điều gì. Anh nâng cằm cô lên: “Chỉ cho phép em gọi anh là ‘người em yêu’, không cho phép anh gọi em là ‘người anh yêu’ sao?” Đàm Khê Nguyệt gạt tay anh ra, dựa vào vai anh. Khi cô nói “người em yêu” chỉ là cách xưng hô bình thường, nhưng khi anh nói “người anh yêu”, nghe lại có một vị ngọt ngào khó tả. Lục Tranh nắm tay cô, đặt lên bụng đang nhô cao của cô, khẽ hỏi: “Con ơi, có đồng ý ba yêu mẹ không?” Như có cảm ứng, em bé trong bụng đạp nhẹ vào bụng Đàm Khê Nguyệt, như đang nói “Đồng ý.” Lục Tranh nhướng mày nhìn cô, từ tốn hỏi: “Vậy mẹ có yêu ba không?” Đàm Khê Nguyệt véo vào mu bàn tay anh, cố tình chọc tức: “Em chỉ yêu con thôi.” Lục Tranh ôm chặt cô, cằm tựa vào trán cô cọ nhẹ: “Không sao, em cứ yêu con, để anh yêu em. Không xung đột đâu.” Đàm Khê Nguyệt giật mình, ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, rồi chậm rãi cúi người, hôn lên môi anh. Có những lời không cần nói ra bằng ngôn từ. Cô cũng yêu anh. Anh tốt như vậy, làm sao cô có thể không yêu được. 2 năm sau. Chu Thúy Thúy v**t v* mái tóc xoăn đáng yêu của bé Thất Nguyệt, không nhịn được hỏi đùa: “Trên đời này, bé ngoan yêu ai nhất nào?” Bé Thất Nguyệt nghiêng đầu, chớp đôi mắt to tròn suy nghĩ, đếm trên đầu ngón tay bé xíu: “Bé yêu nhất là ba ba, bà ngoại, mợ cả, chú cả, anh Nháo Nháo, chị Tinh Tinh, cô Hiểu Ngọc, cô Xuân Linh, cô Thúy Thúy…” Bé Thất Nguyệt thấy ngón tay của mình không đủ để đếm nữa, vì có quá nhiều người yêu thương bé, nên bé cũng có rất nhiều người để yêu. Chu Thúy Thúy lại hỏi: “Thế còn mẹ đâu?” Bé Thất Nguyệt trả lời bằng giọng non nớt ngọt ngào: “Mẹ là người bé yêu nhất ạ.” Chị Tinh Tinh đã nói, người yêu nhất chỉ có thể có một người thôi. Bé yêu mẹ nhất. Bởi vì ba cũng yêu mẹ nhất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.