Thất Nguyệt bé nhỏ ra đời vào ngày cuối cùng của tháng Bảy âm lịch. Đêm hôm trước, cơn mưa trút xuống xối xả suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau tiếng mưa mới ngớt. Trong ánh bình minh mờ ảo, vầng dương đỏ rực xé toang những tầng mây, tỏa xuống muôn trượng ráng chiều. Và rồi, một tiếng khóc trong trẻo cất lên chào đời. Giờ đây, Thất Nguyệt bé nhỏ đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa rào đang trút xuống sân, quay sang hỏi mẹ: “Mẹ ơi, cái đêm con từ trên trời rơi xuống, trời cũng mưa to như thế này ạ?” Cô bé không biết nghe ai nói rằng mình là ngôi sao trên trời biến thành, nên cứ mỗi lần nhắc đến ngày sinh, bé lại bảo mình là từ trên trời rơi xuống. Đàm Khê Nguyệt ngừng xếp quần áo, ngẩng lên nhìn con gái, nghiêm túc đáp: “Đêm đó mưa còn to hơn thế này nhiều.” Nghe mẹ nói vậy, đôi mắt to của Thất Nguyệt cong lên như vầng trăng. Bé chạy lại, leo lên đầu gối mẹ, hào hứng nói: “Hóa ra ngay từ khi còn là em bé, con đã dũng cảm thế đấy ạ. Để sớm được gặp ba mẹ, con không sợ mưa to, cứ thế vèo một cái rơi từ trên trời xuống bụng mẹ, thành con của ba mẹ.” Đàm Khê Nguyệt nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn của con, dịu dàng đáp: “Đúng vậy, hồi đó cục cưng nhà mẹ thật dũng cảm. Ban đầu còn khóc oe oe, nhưng vừa nắm được tay mẹ là cười ngay, cười thật ngọt.” Thất Nguyệt nũng nịu: “Đó là vì con vui quá, con chờ mẹ lâu như vậy, cuối cùng cũng được gặp mẹ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840127/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.