🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thất Nguyệt bé nhỏ sinh ra giữa mùa hè, nhưng giống như mẹ, lại thích nhất mùa đông lạnh giá. Bé thích nhất những ngày có tuyết rơi, những bông tuyết to hơn cả lông ngỗng bay lả tả khắp bầu trời. Chỉ một đêm thôi, sáng hôm sau thức dậy mở cửa ra, tất cả những gì đập vào mắt đều là một màu trắng tinh khôi, như thế giới cổ tích trong những câu chuyện mẹ kể. Ba làm gì cũng giỏi cả. Ba trồng được rất nhiều hoa đẹp, nấu những món ăn ngon, còn làm những căn nhà xinh xắn cho thú bông của bé. Ba còn nặn được đủ loại người tuyết,ào từ vịt con, chó con đến mèo con. Mèo con là con đẹp nhất ba nặn được. Ba bảo mèo con chính là mẹ, Thất Nguyệt bé nhỏ không hiểu sao mèo con lại là mẹ được. Bé chạy vào phòng hỏi mẹ, nhưng mẹ vẫn đang ngủ. Mẹ ngủ trông cũng thật đẹp, mái tóc đen óng ả xõa trên gối như những hạt mè đen bé từng ăn, làn da trắng mịn hồng hào còn mượt mà hơn cả bánh đào bà ngoại làm. Thất Nguyệt bé nhỏ tựa bên giường, hai tay chống cằm, hít thở nhẹ nhàng, chăm chú nhìn mẹ. Trông mẹ như đang mỉm cười với ai đó, chắc mẹ đang mơ một giấc mơ đẹp, nhất định là mơ thấy bé và ba rồi. Bé định chạy đi nói với ba là mẹ đang mơ thấy họ, chân vừa nhấc lên định quay đi thì lại dừng lại. Nghĩ ngợi điều gì đó, bé lại nghiêng người về phía trước, muốn hôn mẹ một cái thật nhẹ, không được đánh thức mẹ. Vừa hôn xong định rời đi thì đã bị mẹ ôm chặt lấy. Thất Nguyệt bé nhỏ kêu lên một tiếng rồi cười khanh khách: “Mẹ ơi, mẹ giả vờ ngủ!” Đàm Khê Nguyệt đỡ eo con gái, sợ bé ngã: “Con gái ngoan của mẹ giỏi quá, phát hiện ra mẹ giả vờ rồi.” Thất Nguyệt cười to hơn, nâng mặt mẹ lên hôn thêm hai cái nữa. Đàm Khê Nguyệt cũng bế bé lên hôn lại. Thất Nguyệt cười không ngớt, hai mẹ con lăn lộn trên giường thành một đống. Ngoài sân, Lục Tranh nghe thấy tiếng cười từ trong phòng vọng ra, tạm gác việc nặn người tuyết, đứng dậy đi vào nhà. Anh đứng ở cửa, vừa nhìn hai mẹ con đùa giỡn trên giường, vừa sưởi ấm đôi tay lạnh của mình bên máy sưởi. Thất Nguyệt bé bỏng sinh vào giữa mùa hè, nhưng lại giống mẹ – cả hai đều thích mùa đông lạnh giá. Cô bé thích nhất những ngày tuyết rơi, những bông tuyết to hơn cả lông ngỗng bay phấp phới trên bầu trời. Chỉ một đêm thôi, sáng hôm sau thức dậy mở cửa ra, tất cả đều được phủ một màu trắng tinh khôi, như thế giới cổ tích trong những câu chuyện mẹ kể. Ba làm gì cũng giỏi cả. Ba trồng được rất nhiều hoa đẹp, nấu ăn ngon, còn làm những ngôi nhà xinh xắn cho thú bông của con. Ba còn nặn được đủ loại người tuyết: có vịt con, có chó con, có mèo con nữa. Người tuyết mèo con ba nặn đẹp nhất. Ba bảo mèo con là mẹ, Thất Nguyệt bé bỏng không hiểu sao mèo con lại là mẹ được. Cô bé chạy vào phòng hỏi mẹ, nhưng mẹ vẫn đang ngủ. Mẹ ngủ trông cũng thật đẹp, mái tóc đen óng ả xõa trên gối như những hạt mè đen cô bé từng ăn, làn da trắng mịn hồng hào còn đẹp hơn cả bánh đào bà ngoại làm. Thất Nguyệt bé nhỏ tì cằm lên thành giường, nín thở nhìn kĩ gương mặt mẹ. Mẹ như đang mỉm cười với ai đó, chắc đang có một giấc mơ đẹp. Nhất định là mơ thấy ba và con rồi. Cô bé định chạy đi kể với ba là mẹ đang mơ thấy hai người. Vừa nhấc chân lên khỏi mặt đất, nghĩ được điều gì đó, cô bé lại ghé người về phía trước. Bé muốn hôn mẹ một cái, nhẹ nhàng thôi để không đánh thức mẹ dậy. Vừa hôn xong định rời đi, Thất Nguyệt đã bị mẹ ôm chầm lấy. Cô bé thét lên một tiếng rồi cười khanh khách: “Mẹ giả vờ ngủ!” Đàm Khê Nguyệt đỡ lấy eo con để con khỏi ngã: “Con gái cưng của mẹ giỏi quá, phát hiện ra mẹ luôn.” Thất Nguyệt cười to hơn nữa, nâng mặt mẹ lên hôn thêm hai cái thật mạnh. Đàm Khê Nguyệt cũng ôm lấy mặt con hôn lại. Hai mẹ con nô đùa lăn lông lốc trên giường, tiếng cười giòn tan vang khắp phòng. Ngoài sân, Lục Tranh nghe thấy tiếng cười từ trong nhà vọng ra. Anh tạm gác việc nặn người tuyết, đứng dậy bước vào. Anh dừng lại ở cửa, vừa nhìn hai mẹ con đùa giỡn trên giường, vừa sưởi ấm đôi tay lạnh của mình bên lò sưởi. Thất Nguyệt thấy ba vào thì mới nhớ ra mình tìm mẹ là để làm gì. Cô bé lật người qua, ghé vào tai mẹ thì thầm: “Mẹ ơi, ba bảo mẹ là mèo con.” Đàm Khê Nguyệt đỏ mặt, liếc xéo người đứng ở cửa. Cô đã bảo anh bao nhiêu lần đừng gọi cô là miu miu trước mặt con rồi. Lục Tranh nhướng mày nhìn lại vợ. Anh đâu có gọi em là miu miu, chỉ nói em giống một con mèo nhỏ thôi mà. Đàm Khê Nguyệt chỉ muốn ném gối vào mặt anh. Thất Nguyệt ôm cổ mẹ hỏi: “Mẹ ơi, sao ba lại bảo mẹ là mèo con vậy?” Đàm Khê Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có lẽ vì mẹ thích ăn cá.” Đôi mắt Thất Nguyệt sáng lên: “Con cũng thích ăn cá. Vậy con là mèo con của mèo con!” Đàm Khê Nguyệt bóp nhẹ mũi con: “Vậy cục cưng nhà mình chắc chắn là mèo con đáng yêu nhất.” Thất Nguyệt cười khúc khích, cọ cọ vào cổ mẹ. Cô bé cũng thấy mèo con bé tí thật đáng yêu. Rồi tò mò hỏi tiếp: “Thế ba là gì ạ?” Đang ở độ tuổi tò mò, ngày nào Thất Nguyệt cũng có cả vạn câu “tại sao”. Đàm Khê Nguyệt chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì cô bé đã giơ cao tay lên: “Con biết ba là gì rồi!” Lục Tranh đã sưởi ấm xong đôi tay. Anh bước đến bên giường, quỳ một gối xuống, dịu dàng hỏi: “Ba là gì nào?” Thất Nguyệt kêu lên: “Ba là cún cún!” Lục Tranh khựng lại. Đàm Khê Nguyệt không nhịn được bật cười. Dưới lớp chăn, Lục Tranh nắm lấy tay vợ, véo nhẹ như để cảnh cáo. Đàm Khê Nguyệt cố nén cười, dịu dàng hỏi con gái đang nằm trong lòng: “Sao ba lại là cún cún hả con?” Thất Nguyệt nghiêm túc đáp: “Vì ba luôn bảo vệ nhà mình, bảo vệ mẹ và con, giống như cún cún vậy đó.” Nhìn đôi mắt to đen láy của con, lòng Đàm Khê Nguyệt tan chảy như nước. Lục Tranh dịu dàng vuốt tóc con gái, ánh mắt ấm áp: “Con gái ba thông minh thật.” Thất Nguyệt cong mắt cười, nhưng cô bé chưa nói hết: “Còn vì mẹ thích nhất là cún cún.” Lần này đến lượt Đàm Khê Nguyệt sững người. Lục Tranh mỉm cười, siết chặt bàn tay vợ đang giấu trong chăn. Anh cúi xuống hôn lên má đỏ ửng của con gái bé bỏng. Đúng là con gái hiểu mẹ nhất. Thất Nguyệt cười càng ngọt ngào hơn: “Ba hôn mẹ nữa đi!” Lục Tranh gật đầu cười. Thất Nguyệt khúc khích, vội vàng nhắm mắt lại, hàng mi dài chớp chớp. Đàm Khê Nguyệt lén véo tay chồng, ngăn không cho anh hôn. Lục Tranh giả vờ che mắt con gái, cúi người xuống, khẽ cắn vào khóe môi vợ. Anh không rời đi mà nhìn cô bằng đôi mắt đen láy ngập tràn ý cười. Đàm Khê Nguyệt đỏ tai, dùng khuỷu tay đẩy anh. Hai người dây dưa im lặng, cuối cùng Đàm Khê Nguyệt đành chịu thua, ôm cổ chồng hôn lại. Lục Tranh được thỏa nguyện mới buông ra. Đàm Khê Nguyệt tức giận, mặt đỏ bừng đá anh một cái. Lục Tranh điềm nhiên nắm lấy chân cô, nhẹ nhàng v**t v* mắt cá chân. Những hình ảnh đêm qua chợt hiện về trong đầu, khiến Đàm Khê Nguyệt chân mềm nhũn, ngã phịch xuống giường. Cô vùi mặt đỏ bừng vào bụng con gái, ôm con thì thầm: “Cục cưng ơi, mẹ đói quá, bụng kêu rồi.” Thất Nguyệt vội mở mắt ra, đặt tay lên bụng mẹ xoa nhẹ, rồi quay sang nhìn ba: “Ba ơi, mẹ đói bụng rồi. Ba nấu hoành thánh cho mẹ ăn được không? Nấu cả cái con gói cho mẹ nữa nhé.” Đàm Khê Nguyệt ngẩng đầu lên, ôm mặt con gái vui mừng: “Con gái của mẹ biết gói hoành thánh rồi cơ à?” Đôi mắt Thất Nguyệt sáng long lanh: “Ba dạy con đó, con gói riêng cho mẹ đấy.” Nói xong cô bé hào hứng thúc giục: “Ba đi nhanh lên, mẹ muốn ăn hoành thánh con gói.” Đàm Khê Nguyệt nằm cạnh con gái, giọng ngọt ngào: “Ba đi nhanh đi nào, em muốn ăn hoành thánh hai ba con gói.” Ánh mắt Lục Tranh trở nên sâu thẳm. Đàm Khê Nguyệt nhướng mày thách thức, dù sao bây giờ anh cũng không thể làm gì cô được. Lục Tranh khẽ cười, xoa đầu con gái, nhưng lời nói lại dành cho người bên cạnh, giọng trầm thấp khàn đục: “Em đợi đấy.” Đợi cái gì? Đợi bát hoành thánh nóng hổi, hay đợi… những điều khác khi đêm xuống. Đàm Khê Nguyệt giả vờ không hiểu, cúi xuống thì thầm với Thất Nguyệt bàn chuyện lát nữa đến nhà chị Tinh Tinh sẽ mặc gì. Khóe môi Lục Tranh cong lên, khẽ véo tai vợ đang ửng hồng. Con gái thẹn thùng là tai cũng đỏ lên, điểm này giống hệt mẹ nó. Hôm nay là 29 tháng Chạp âm lịch, cũng là sinh nhật của Tinh Tinh. Lưu Trường Phong vừa làm bố được một tháng, đang trong giai đoạn hào hứng và phấn khích nhất, chỉ muốn mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến cho con gái bé bỏng của mình. Ban ngày anh ta đưa vợ con đi chơi đây đó, tối về còn gọi điện chỉ đạo bố mẹ chuẩn bị, thức trắng cả tuần để lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật của Tinh Tinh, mời tất cả bạn bè của con đến dự, trong đó Thất Nguyệt được xếp ở vị trí đầu tiên. Sinh nhật chị Tinh Tinh, Thất Nguyệt rất coi trọng. Cô bé mặc bộ đồ thỏ yêu thích nhất, nhờ mẹ tết cho bím tóc đẹp nhất, rồi với sự giúp đỡ của ba, ôm món quà sinh nhật tự tay làm cho chị Tinh Tinh. Ba lái xe đưa cô và mẹ đến ngôi nhà mới của chị Tinh Tinh thật sớm. Đàm Khê Nguyệt vốn bảo không cần anh đưa đi. Càng gần cuối năm anh càng bận, ngày nào cũng có tiệc tùng giao thiệp không ngớt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng anh nói hôm nay đến bữa tiệc muộn một chút cũng không sao. Đàm Khê Nguyệt biết rõ vì sao anh nhất định phải đi cùng. Tối qua có một cuộc điện thoại gọi đến nhà, tìm con gái họ, tự xưng là “Cố Nhất Hành”, bạn học của Tinh Tinh. Con gái ôm điện thoại gọi “anh Nhất Hành” ngọt ngào, suýt làm ba nó đứng tim tại chỗ. Đàm Khê Nguyệt cười anh, con bé mới hơn ba tuổi, anh làm ba đã lo lắng quá sớm rồi, suy nghĩ nặng nề quá, chẳng mấy đã già yếu mất. Chỉ vì câu “già yếu” đó mà anh đã lăn lộn với cô cả nửa đêm, để cô hiểu rõ một sự thật: dù suy nghĩ có nặng nề thế nào, anh cũng chẳng có chút dấu hiệu già yếu nào cả. Vì thế anh nhất định phải làm tài xế đưa hai mẹ con đi. Dù sao vợ anh cũng chẳng có bằng lái, nếu không phải hôm nay là sinh nhật Tinh Tinh, chắc chắn cô sẽ chỉ ở nhà với con gái không đi đâu. Lưu Trường Phong đứng ở cửa, từ xa thấy xe của anh Lục đến, vội chạy ra đón. Tinh Tinh nghe tiếng xe cũng lon ton chạy ra khỏi phòng, Chu Hiểu Ngọc theo sát phía sau. Sau ngày cưới, Chu Hiểu Ngọc và Lưu Trường Phong đưa cả nhà đi du lịch. Anh đưa vợ con từ miền Bắc vào Nam, đi chơi suốt một tháng, tối qua mới về nhà. Thất Nguyệt một tháng không gặp chị Tinh Tinh, nhớ đến phát điên. Vừa được ba bế xuống xe, chân vừa chạm đất đã chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa gọi “Chị Tinh Tinh ơi”. Tinh Tinh cũng chạy nhanh về phía Thất Nguyệt, miệng không ngớt gọi “Thất Nguyệt bé bỏng”. Cảnh tượng này quá đỗi đáng yêu, Đàm Khê Nguyệt và Chu Hiểu Ngọc đều không nhịn được cười. Lưu Trường Phong càng vui hơn. Tuy anh kết hôn muộn nhất, nhưng con gái cưng của anh Lục lại gọi con gái anh là “chị”, mỗi lần nghĩ đến điều này, anh đều cảm thấy vai mình như cao thêm vài phân. Anh ưỡn ngực, giọng đầy tự hào: “Anh Lục này, Thất Nguyệt nhà anh với Tinh Tinh nhà em còn thân thiết hơn cả chị em ruột. Cả tháng đi chơi, ngày nào Tinh Tinh cũng nhắc đến Thất Nguyệt bé bỏng của nó.” Lưu Trường Phong nhấn mạnh vào hai chữ “em gái”. Những suy nghĩ nhỏ nhặt này của anh không thể qua mặt được Lục Tranh. Anh lười phản ứng với Lưu Trường Phong, có chuyện quan trọng hơn cần hỏi: “Trong số bạn học của Tinh Tinh có một người tên Cố Nhất Hành, hôm nay cũng đến à?” Lưu Trường Phong nghe ra giọng anh Lục nghiêm túc khác thường, nếu lắng nghe kỹ còn có thể nhận ra chút hơi lạnh băng giá. Anh cũng lập tức nghiêm túc: “Đúng vậy, nó sẽ đến, là bạn học của Tinh Tinh. Sao vậy? Nó bắt nạt Thất Nguyệt à?!” Anh Lục không chỉ cứu mạng anh mà còn cứu cả cuộc đời anh. Chị dâu là bà mối của anh và Hiểu Ngọc, còn là người chứng hôn cho họ. Thất Nguyệt lại là phù dâu nhí trong đám cưới. Cả nhà đều là ân nhân của anh. Nếu ai dám bắt nạt Thất Nguyệt, Lưu Trường Phong sẽ là người đầu tiên không để yên. Lưu Trường Phong nắm chặt tay, tư thế như sẵn sàng đánh nhau. Lục Tranh khẽ “tch” một tiếng, trước nói: “Con gái tôi đâu dễ bị người khác bắt nạt thế”, rồi tiếp: “Khi nào thằng nhóc Cố Nhất Hành đó đến, báo tôi biết một tiếng.” Lưu Trường Phong bị anh Lục làm cho ngớ người. Nếu không phải bắt nạt Thất Nguyệt, vậy một thằng nhóc 6 tuổi có thể có thù oán gì với anh Lục chứ? Lục Tranh nhìn sang con gái bé bỏng đáng yêu đang ở xa xa, đôi mày không tự chủ nhíu lại. Thất Nguyệt bé nhỏ không hề hay biết những lo lắng sâu kín trong lòng ba mình. Cô bé vui vẻ nói cười cùng chị Tinh Tinh, lúc cao hứng còn khiến hai bím tóc nhỏ đung đưa theo. Đàm Khê Nguyệt đang trò chuyện với Chu Hiểu Ngọc, khóe mắt thoáng thấy vẻ nhíu mày của anh. Cô không khỏi bật cười, lúc này trông anh giống hệt một người ba già đang lo lắng. Cô thậm chí không dám tưởng tượng sau này khi con gái mang bạn trai về, anh sẽ có biểu cảm thế nào. Lục Tranh bắt gặp ánh mắt trêu chọc của cô, khẽ điểm ngón tay vào người cô như nhắc nhở cô nên dẹp ngay những suy nghĩ lung tung trong đầu đi. Nụ cười của Đàm Khê Nguyệt càng thêm sâu, anh đã quá hiểu cô, dường như chẳng có gì có thể giấu được anh. Lại có xe tiến vào sân. Chu Hiểu Ngọc và Lưu Trường Phong ra đón khách. Đàm Khê Nguyệt chậm rãi bước đến bên cạnh anh. Lục Tranh nắm lấy tay cô, siết chặt. Cô xoa xoa lòng bàn tay anh, khẽ nói: “Anh nắm nhẹ thôi. Không phải anh từng nói con bé giống em sao? Vậy sau này chắc chắn sẽ gặp được một người yêu thương nó thật nhiều, giống như em đã gặp được anh vậy.” Cô ngẩng đầu nhìn anh nghiêm túc, “Anh nói có đúng không?” Tim Lục Tranh khẽ rung động. Nhìn vào đôi mắt cô, anh khẽ đáp: “Em chỉ giỏi dỗ dành anh thôi.” Đôi mắt Đàm Khê Nguyệt cong cong trong nụ cười, giọng càng nhỏ hơn: “Em thật sự chỉ biết dỗ dành mỗi anh thôi, không ai khác cả.” Ánh mắt Lục Tranh trở nên sâu thẳm. Đàm Khê Nguyệt khẽ đá anh, rút tay ra khỏi tay anh rồi đi đón Xuân Linh và con trai nhỏ của cô ấy vừa bước xuống xe. Chu Thúy Thúy và Dịch Nhiên cũng vừa đến ngay sau đó, và chỉ vài phút sau, cả nhà Đàm Khê Xuyên cũng tới. Sân nhà bỗng trở nên náo nhiệt hẳn khi có thêm nhiều bạn nhỏ. Trong số các gia đình, chỉ có Chu Thúy Thúy và Dịch Nhiên là chưa có con. Cả hai đều không vội vã, tập trung toàn tâm cho sự nghiệp. Ngô Minh Khiêm không có con, sau một cơn bệnh nặng năm trước nên không được làm việc quá sức. Vì vậy, xưởng đồ chơi đã được giao cho Chu Thúy Thúy tiếp quản. Với cương vị giám đốc xưởng, Chu Thúy Thúy bận rộn từng ngày nhưng vẫn rất kiên định và hạnh phúc – cô yêu thích cuộc sống bận rộn này. Vài năm trước, cô còn tha thiết muốn ra ngoài, cảm thấy thị trấn nhỏ này quá chật hẹp, chỉ có thế giới bên ngoài mới có được sự xuất sắc rực rỡ mà cô mong muốn. Nhưng từ khi tiếp quản xưởng đồ chơi, cô mới nhận ra – nếu có thể đưa những món đồ chơi do xưởng sản xuất vượt ra khỏi thị trấn nhỏ, vượt ra khỏi huyện, tỉnh và cuối cùng giống như ông chủ Lục, đưa công việc kinh doanh ra cả thế giới, thì đó mới chính là cuộc sống rực rỡ mà cô hằng mơ ước. Qua ông chủ Lục, Chu Thúy Thúy đã học được một bài học sâu sắc – dù không gian sống của bạn có nhỏ đến đâu cũng không sao, miễn là tâm hồn bạn đủ lớn. Bạn phải dám nghĩ dám làm, và rồi một ngày nào đó, bạn sẽ khai phá được một thế giới riêng thuộc về mình. Với tấm gương tốt là ông chủ Lục, các xưởng lớn nhỏ trong toàn thị trấn và thậm chí cả huyện đều có một nguồn năng lượng mạnh mẽ để tiến về phía trước. Mỗi khi cô đi đâu làm ăn, người ta chỉ cần nghe cô đến từ thị trấn Thanh Thủy là đều giơ ngón tay cái. Sự phát triển của thị trấn những năm gần đây ai cũng thấy rõ. Có lẽ chẳng ai trong thị trấn từng nghĩ rằng, cậu bé câm ngày xưa, người mà ai gặp cũng sợ và tránh né, lại có thể làm nên một phen sự nghiệp như vậy. Chu Thúy Thúy đang cân nhắc sang năm nếu ông chủ Lục có thời gian, có thể mời anh đến xưởng đồ chơi thị sát một chuyến. Với tầm nhìn và khả năng nhạy bén của Lục lão bản, chắc chắn sẽ chỉ ra được những vấn đề và hạn chế hiện tại của xưởng. Chu Thúy Thúy vừa định nói với chị Khê Nguyệt về việc này thì thấy ánh mắt chị chuyển sang một cậu bé vừa bước xuống xe. Cậu bé môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô cùng. Đàm Khê Nguyệt đã gặp Cố Nhất Hành hai lần. Cậu bé không ồn ào như Nháo Nháo và tiểu đậu đinh, rất điềm đạm, mới 6-7 tuổi mà trong cách nói chuyện đã thấy được sự chín chắn của một người lớn nhỏ tuổi. Không trách Thất Nguyệt lại đặc biệt thích cậu bé. Thất Nguyệt vừa thấy Cố Nhất Hành đến, mắt sáng lên, vui vẻ vẫy tay: “Anh Nhất Hành!” Cách đó không xa, Lục Tranh đang nghe Lưu Vĩnh Văn và Ứng lão bản nói chuyện, nghe tiếng gọi đó, khóe mắt liền chuyển sang, ánh mắt sắc lẻm rơi thẳng xuống người cậu bé. Lưu Trường Phong nhảy nhót chạy tới, như khẩu pháo sau ngựa tiến đến bên cạnh anh Lục thì thầm: “Anh, thằng nhóc đó chính là Cố Nhất Hành đấy, đẹp trai lắm, như con gái ấy, nhưng lại rất được con gái mến. Các bạn nữ trong lớp Tinh Tinh đều giành nhau làm bạn cùng bàn với cậu ấy.” Lục Tranh liếc nhìn anh ta một cái, Lưu Trường Phong mới chợt nhận ra và ngậm miệng lại. Thất Nguyệt một tay nắm chị Tinh Tinh, một tay nắm anh Nhất Hành, nhảy nhót vui vẻ nói gì đó. Lục Tranh nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt con gái, rồi lại nhìn bàn tay nhỏ vốn luôn được anh nắm giữ giờ lại bị một thằng nhóc không biết từ đâu chạy ra nắm lấy, lông mày anh gần như nhíu lại thành một nút thắt. Đàm Khê Xuyên thấy cảnh này, lông mày cũng nhíu lại. Xong rồi, em rể mình sắp bị thằng nhóc này cướp mất con gái rồi. Anh cúi người ghé vào tai con trai thì thầm: “Nháo Nháo, nhanh đi kéo tay em gái con về đây. Làm anh trai phải biết bảo vệ em gái khi ở bên ngoài, biết chưa?” Nháo Nháo đang chơi ném tuyết với tiểu đậu đinh vui vẻ, theo ánh mắt ba nhìn qua, lập tức cười toe toét đến mức không thấy cả mắt. Cậu bé vứt quả cầu tuyết trong tay xuống, chạy về phía đó: “Anh Nhất Hành!” Đàm Khê Xuyên bất lực vỗ trán, thằng nhóc ồn ào nhà anh đúng là một tên phản đồ chính hiệu. Lông mày Lục Tranh càng nhăn sâu hơn, anh vừa định bước tới thì Đàm Khê Nguyệt đã đến, chặn bước chân anh lại, khẽ nói: “Anh đừng can thiệp. Tình cảm giữa bọn trẻ trong sáng lắm, là anh nghĩ nhiều thôi. Vả lại, thanh mai trúc mã cũng tốt mà, em thích nhất là thanh mai trúc mã đấy.” Lục Tranh nghe vậy khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, giọng dần trở nên nguy hiểm: “À, ra em thích nhất thanh mai trúc mã?” Đàm Khê Nguyệt biết mình lỡ lời, cắn đầu lưỡi, nhưng lời đã nói ra không thể thu lại. Cô đón nhận ánh mắt anh, trong mắt ánh lên vẻ ranh mãnh: “Em không được thích thanh mai trúc mã sao?” Lục Tranh nắm cổ tay cô, lạnh lùng liếc nhìn, ngón trỏ đặt lên mạch đập của cô, gõ nhẹ hai cái: “Em đương nhiên có thể thích thanh mai trúc mã.” Giọng anh rất chậm rãi, nhưng trầm xuống. Chỉ nghe là biết câu này được nói ra miễn cưỡng thế nào. Đàm Khê Nguyệt còn định trêu chọc anh thêm, nhưng bên kia Thẩm Nhã Bình đã hào hứng vẫy tay gọi cô qua. Cô không quan tâm đến anh nữa, nhưng chân vừa bước đi đã bị anh kéo lại. Đàm Khê Nguyệt nhìn anh, Lục Tranh cũng nhìn chằm chằm cô. Hồi lâu sau, anh cười nhạt mở miệng: “Đợi tối về, em nói cho anh nghe kỹ xem em thích thanh mai trúc mã đến mức nào.” Tim Đàm Khê Nguyệt đập lỡ một nhịp dưới ánh mắt của anh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô đáp: “Được thôi, em đợi anh về.” Bữa tiệc hôm nay quan trọng, chắc chắn sẽ không kết thúc sớm. Đến lúc anh về thì cô đã ngủ với con gái rồi, cô không sợ anh đâu. Lục Tranh cười lạnh, Đàm Khê Nguyệt dẫm lên chân anh một cái, tránh khỏi tay anh rồi nhanh chóng rời đi. Anh không phải người tốt gì đâu, cô nên tránh càng xa càng tốt. Lưu Trường Phong thấy mọi người đã đến đông đủ, vội vàng mời mọi người cùng chụp ảnh trước khi anh Lục phải đi. Khoảnh khắc quý giá thế này, anh phải dùng máy ảnh mới mua để ghi lại. Thất Nguyệt và Tinh Tinh vừa nghe nói chụp ảnh, liền gọi các bạn nhỏ xếp thành hàng, mấy bà mẹ bàn nhau đứng sau lưng con mình. Chu Thúy Thúy kéo tay Khê Nguyệt đứng sau lưng Thất Nguyệt. Khi Thất Nguyệt quay đầu lại, thấy mẹ và mẹ nuôi đứng sau lưng mình, cô bé cười ngọt ngào rạng rỡ. Đàm Khê Nguyệt kéo nhẹ bím tóc con. Lục Tranh bước đến, nhìn thấy nụ cười giống hệt nhau trên gương mặt hai mẹ con trong tiết trời đông ấm áp, khóe mắt anh cũng dấy lên chút ấm áp, thậm chí nhìn cậu bé đứng bên trái Thất Nguyệt cũng không còn khó chịu như trước. Chu Hiểu Ngọc kéo tay Thành Tố Phân đứng sau lưng Tinh Tinh. Người trong thị trấn rất không hiểu chuyện Chu Hiểu Ngọc có thể lấy được vào nhà họ Lưu. Tuy Lưu Trường Phong trước đây thật sự không ra gì, nhưng mấy năm nay theo Lục Tranh làm việc, tính tình càng ngày càng chín chắn, làm việc cũng ngày càng có kế hoạch. Hiện tại lại là nhân vật quan trọng dưới trướng ông chủ Lục, tương lai không thể đo đếm được. Hơn nữa gia thế nhà họ Lưu cũng không phải tầm thường, Lưu Trường Phong đừng nói cưới tiểu thư khuê các, ít nhất cũng phải là con nhà danh giá. Thế mà Chu Hiểu Ngọc không những đã ly hôn, còn mang theo con, quan trọng là còn lớn hơn Lưu Trường Phong ba tuổi. Tuy nói phụ nữ lớn hơn ba tuổi sẽ mang lại may mắn, nhưng cũng đâu phải may mắn kiểu này. Nếu hỏi vì sao Thành Tố Phân lại có thể chấp nhận Chu Hiểu Ngọc làm con dâu, lý do rất đơn giản. Bà nhìn con trai mình bây giờ – mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, không còn đeo sợi dây chuyền vàng to đùng ở cổ như trước, tủ quần áo toàn áo sơ mi đã tặng hết cho người khác, chỉ còn lại những màu xám trắng đen đơn giản. Càng đơn giản càng làm nổi bật khí chất của một người đàn ông. Chỉ riêng việc Chu Hiểu Ngọc có thể uốn nắn được thẩm mỹ của con trai mình từ đâu đó không rõ, Thành Tố Phân đã muốn dang hai tay đón nhận cô làm con dâu. Vả lại, dù là tiểu thư khuê các hay con nhà danh giá cũng không quan trọng bằng việc con trai mình thích. Cuộc sống là của vợ chồng trẻ, nếu cha mẹ can thiệp quá nhiều, kết quả có khi còn bị oán trách, việc gì phải làm chuyện vô ích đó. Hơn nữa Tinh Tinh được dạy dỗ rất tốt, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, có thể thấy được cô ấy không phải người mẹ tồi. Thêm nữa Chu Hiểu Ngọc và Khê Nguyệt quan hệ lại tốt, bà thích nhất Khê Nguyệt, người có thể chơi được với Khê Nguyệt tính tình chắc chắn không tệ. Tính tình tốt là điều Thành Tố Phân coi trọng nhất. Gia đình có được hạnh phúc hay không, người vợ là quan trọng nhất. Nếu cưới về một người không hiểu lẽ phải, chỉ biết xúi giục gây sự, gây thị phi thì gia đình sớm muộn cũng tan vỡ, con đường xuống dốc cũng không xa. Vì thế mặc người ngoài nói thế nào, Chu Hiểu Ngọc với Thành Tố Phân là một cô con dâu trăm phần trăm vừa ý. Còn Lưu Vĩnh Văn làm cha, mấy năm nay sợ Lưu Trường Phong cuối cùng sẽ hỏng trong tay mình, chỉ cần có người tâm đầu ý hợp muốn lấy con trai ông, dù phải để Lưu Trường Phong đi ở rể, ông cũng sẵn sàng cho gấp đôi sính lễ. Những lời dị nghị bên ngoài đến tai ông, chẳng khác gì tiếng gió thoảng qua. Nhà họ cưới con dâu thì liên quan gì đến người khác, người ta còn chưa lo xong chuyện nhà mình mà đã muốn quản chuyện nhà người khác. Dù sao nếu ai dám nói xấu Chu Hiểu Ngọc trước mặt ông, ông sẽ cho họ câm miệng ngay, ông không quan tâm người đó là ai. Có cha mẹ chồng che chở phía trước, cộng với việc Lưu Trường Phong xem Tinh Tinh còn quan trọng hơn cả con ruột, bản thân cô giờ là giám đốc kinh doanh của xưởng may, tự kiếm tiền tự tiêu, lưng thẳng hơn ai hết. Chu Hiểu Ngọc chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống tốt đến thế này. Cô tưởng mình sẽ mãi chìm trong vũng lầy, chính Khê Nguyệt đã kéo cô một tay, cho cô thấy một thế giới khác. Khê Nguyệt là người cô biết ơn nhất đời. Chu Hiểu Ngọc nhìn về phía Đàm Khê Nguyệt, Đàm Khê Nguyệt cũng nhìn cô, khẽ mỉm cười. Chu Hiểu Ngọc cũng nở nụ cười tươi. Chu Thúy Thúy một tay nắm chặt Đàm Khê Nguyệt, một tay nắm Chu Hiểu Ngọc, không hiểu sao, cô chợt cảm động đến ươn ướt khóe mắt. Xuân Linh cất giọng: “Mọi người phải cười thật tươi nhé, tấm ảnh này để lưu đến hai ba mươi năm sau cho cháu nội cháu ngoại xem đấy.” Thẩm Nhã Bình đáp: “Trời phù hộ tôi sau này có được đứa cháu gái. Nhà họ Đàm có duyên sinh con gái, sinh con trai ồn ào quá, tôi không muốn con dâu tương lai phải khổ vì tôi.” Đàm Khê Xuyên định nói gì đó, nhưng liếc nhìn cậu con trai quý đang ồn ào với tiểu đậu đinh ở hàng trước, lại im lặng ngậm miệng. Đúng là sinh con gái vẫn tốt hơn. Phùng Viễn và Dịch Nhiên bật cười trước vẻ mặt khổ sở của anh Đàm. Lưu Trường Phong điều chỉnh máy ảnh xong, miệng đếm ngược, rồi vội vàng chạy về phía vợ. Chạy quá nhanh, anh suýt trượt ngã đến mức mất mặt, may mà Chu Hiểu Ngọc kéo được anh lại, nhưng đầu anh lại đập vào cành cây sồi, tóc và lông mày dính đầy tuyết, trông như ông già tóc bạc. Mọi người thấy Lưu Trường Phong khôi hài như vậy đều bật cười vang. Các bạn nhỏ hàng đầu cười sảng khoái nhất, Thất Nguyệt và Tinh Tinh che miệng cười đến rơi nước mắt. Đàm Khê Nguyệt không nhịn được cũng bật cười theo. Tay cô được ai đó nắm chặt, cô quay đầu lại, anh đứng ngay sau lưng, nhìn cô, khóe môi cũng cong lên. Như thể dù ở bất cứ thời điểm nào, chỉ cần cô quay đầu lại, đều có thể thấy anh. Bức ảnh dừng lại ở khoảnh khắc ấy. Tấm ảnh này sau nhiều lần trôi chuyển, cuối cùng đến tay Trình Ngật Viễn. Hoàng hôn buông xuống, mây đỏ như máu nhuộm nửa bầu trời, bà ngồi bên cửa sổ sát đất trong ánh sáng mờ mờ, nhìn kỹ cô bé có nụ cười lúm đồng tiền trong ảnh, đôi mắt đục ngầu chậm rãi rơi xuống hai hàng nước mắt. Mặt trời lặn sau núi Tây, mọi hối hận đều đã quá muộn màng. Bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt kéo dài đến 8 giờ tối mới kết thúc. Thất Nguyệt về nhà tắm rửa xong, vẫn còn hưng phấn chưa nguôi, nhảy lên giường đòi thử chiếc váy mới mợ vừa may cho. Thẩm Nhã Bình mỗi năm đều không quên, dịp Tết sẽ tự tay may một bộ quần áo mới cho mấy chị em, giờ còn thêm cả mấy đứa trẻ nữa. Thất Nguyệt thích nhất quần áo mợ may, những bộ đồ mợ may đều rất xinh đẹp. Đàm Khê Nguyệt thấy con gái còn hưng phấn chắc một lúc nữa mới ngủ được, cô để con mặc thử. Chiếc váy màu hồng anh đào, kèm đôi tất trắng dài. Đàm Khê Nguyệt còn tết cho con kiểu tóc công chúa, cài thêm chiếc kẹp tóc con thích nhất. Thất Nguyệt chạy đến trước gương soi ngắm một lúc, rồi lại nhảy nhót chạy về, kéo tay mẹ lắc nhẹ: “Mẹ ơi, mẹ cũng mặc đồ mới của mẹ đi.” Đàm Khê Nguyệt không bao giờ cưỡng lại được khi con gái làm nũng. Cô cũng lấy ra bộ đồ chị dâu may cho – cùng tông màu hồng anh đào, kiểu dáng sườn xám ôm eo. Thẩm Nhã Bình hiểu rõ nhất thân hình em dâu mình. Sau khi sinh con, Đàm Khê Nguyệt ở cữ rất tốt, cơ thể hồi phục nhanh chóng, eo vẫn thon thả mềm mại như trước, ngực và hông lại đầy đặn hơn, dáng người còn đẹp hơn xưa, mặc kiểu sườn xám dài thế này là đẹp nhất. Thất Nguyệt ngước nhìn mẹ, không kìm được kêu lên: “Oa! Mẹ là mẹ đẹp nhất thế giới!” Đàm Khê Nguyệt cúi xuống bế con lên, hôn nhẹ lên mũi con: “Con cũng là đứa bé ngoan nhất thế giới.” Thất Nguyệt ôm cổ mẹ, cười thẹn thùng vui sướng. Hai mẹ con lại chơi đùa với máy ảnh một lúc. Thất Nguyệt nằm trong lòng mẹ, ngửi mùi sữa ngọt ngào trên người mẹ, mi mắt dần nặng trĩu vì buồn ngủ, từ từ thiếp đi. Đàm Khê Nguyệt vỗ nhẹ tóc con, đợi con ngủ say hẳn mới bế lên giường nhỏ, nhẹ nhàng thay quần áo cho con, đắp chăn cẩn thận. Cúi xuống, cô hôn lên gương mặt bầu bĩnh của con, dường như không bao giờ ngắm đủ cô con gái bé bỏng của mình. Anh vẫn hay nói con giống cô, nhưng thực ra khi ngủ, đường nét trên gương mặt con cũng có vài phần giống anh. Đây là món quà tuyệt vời nhất ông trời ban cho cô và anh, không gì có thể so sánh được. Đàm Khê Nguyệt nhìn con gái thêm một lúc lâu nữa mới đứng dậy vào phòng tắm. Lúc nãy chỉ mới tắm cho con, cô còn chưa tắm. Hai nút thắt trên chiếc sườn xám là do con gái buộc giúp, không biết vướng vào đâu mà cô thế nào cũng không gỡ được. Ngoài cửa có tiếng động nhẹ, nghe bước chân là biết anh về. Cánh cửa phòng tắm hé mở bị đẩy vào. Đàm Khê Nguyệt ngẩng mắt nhìn lên, ánh mắt chạm nhau, mắt anh rất sâu, có lẽ đã uống chút rượu. Anh uống rượu không lên mặt, dù uống nhiều vẫn giữ được tỉnh táo. Anh trai cô từng nói chưa thấy ai có tửu lượng tốt hơn anh. Đàm Khê Nguyệt định phản bác nhưng lại không thể, cô cũng phải công nhận rượu lượng anh quả thật rất tốt, chỉ là hay lợi dụng việc say rượu để làm nhiều trò hơn bình thường. Đàm Khê Nguyệt lúc này không muốn để ý đến anh, sợ chọc giận anh rồi anh lại đổ tội cho cô, bảo cô trêu chọc anh. Trước đây anh đâu có vô liêm sỉ thế này. Lục Tranh lười nhác tựa vào tường, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nặng nề đảo qua người cô từng tấc một. Trong không khí yên tĩnh dần nảy sinh sự giằng co dính chặt. Đàm Khê Nguyệt bị anh nhìn đến nóng ruột, ngón tay càng thêm gấp gáp, nút thắt càng không gỡ được. Cô liếc nhìn anh, lẩm bẩm: “Uống rượu xong sao không đi uống ly mật ong, đứng đây nhìn em làm gì?” Lục Tranh cong môi cười, bước đến trước mặt cô. Đàm Khê Nguyệt định lùi lại nhưng anh đã nắm chặt eo cô, chậm rãi mở miệng: “Em vẫn chưa nói cho anh biết, em thích kiểu thanh mai trúc mã như thế nào?” Đàm Khê Nguyệt không đáp. Lúc này mà khiêu khích anh chính là tự tìm đường chết. Lục Tranh cũng không ép, ngón tay anh qua lớp vải mỏng, chậm rãi lướt qua những đường cong mềm mại. Hơi thở Đàm Khê Nguyệt trở nên nặng nề, ngón tay anh cũng dần tăng thêm lực đạo. Anh giữ cô chặt đến mức cô không thể thoát khỏi tay anh. Đàm Khê Nguyệt chịu không nổi sự tra tấn chậm rãi ung dung này của anh. Cô cũng không còn ảo tưởng gì nữa, dù sao đêm nay anh cũng không định tha cho cô. Nếu anh không cho cô dễ chịu, thì anh cũng đừng mong được thoải mái. Cô vòng tay qua cổ anh, nhón chân lên ghé vào tai anh thì thầm: “Anh Tranh à, anh giúp em gỡ nút thắt này trước đi. Em gỡ mãi không được, anh giúp em cởi ra rồi em sẽ nói cho anh biết.” Không khí đông cứng trong thoáng chốc, rồi ngay sau đó có tiếng gì đó bị giật đứt. Những nút thắt tròn vo lăn trên sàn nhà ẩm ướt. Chẳng bao lâu sau, tiếng thở dài dìu dặt pha lẫn hơi thở nặng nề vang lên trong phòng tắm đóng kín, như một viên đá tạo nên vô số gợn sóng. Đàm Khê Nguyệt gần như không thể chợp mắt cả đêm, ngày hôm sau ngủ đến tận trưa, cả người vẫn còn mơ màng, chỉ có tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên mới làm cô tỉnh táo đôi chút. Hôm nay là ngày 30 Tết, cả nhà chuẩn bị bữa cơm tất niên. Cố Tuệ Anh là đầu bếp chính, năm nay bà để mọi người phụ giúp. Đàm Khê Nguyệt và Thẩm Nhã Bình làm bánh vằn thắn, Lục Tranh phụ trách xào rau, Đàm Khê Xuyên làm phụ bếp nhóm lửa. Tuy nhà có bếp gas nhưng xào nấu bằng bếp củi với nồi sắt vẫn ngon hơn. Thất Nguyệt và Nháo Nháo đứng ngồi không yên trong sân, Cố Tuệ Anh dẫn hai đứa ra ngõ chơi. Trong ngõ có vài cụ già đang ngồi nhàn tản, thấy Thất Nguyệt và Nháo Nháo đều tỏ vẻ thích thú. Nháo Nháo tuy nghịch ngợm nhưng gặp người lớn vẫn rất lễ phép, Thất Nguyệt lại ngoan ngoãn miệng lưỡi ngọt ngào, hai anh em nói chuyện tết nhất, chúc tụng năm mới khiến các cụ cười không ngớt. Có người không nhịn được thì thầm, từ khi con gái nhà họ Đàm lấy anh chàng câm, phong thủy cả nhà họ Đàm như được đổi mới. Ai ngờ được nhà họ Đàm mấy năm trước còn nghèo rớt mồng tơi, giờ cuộc sống đã khấm khá thế này. Hai đứa trẻ này nhìn là biết ngay sẽ thành người tài, tương lai chắc chắn không tệ, nhà họ Đàm sau này không phải là nơi họ có thể với tới nữa. Một bà cụ mặt gầy kéo tay Thất Nguyệt hỏi: “Mẹ cháu vẫn còn đi học à?” Thất Nguyệt trả lời bằng giọng trong trẻo: “Mẹ cháu đang học tiến sĩ ạ.” Bà cụ mặt gầy liếc nhìn Cố Tuệ Anh, cười nói: “Khê Nguyệt học đã mấy năm rồi, cảm giác cứ học mãi không xong ấy nhỉ. Phụ nữ học nhiều thế cũng chẳng để làm gì, Lục Tranh giỏi giang thế kia, tôi thấy cô ấy ở nhà chăm con gái nhỏ là được rồi.” Cố Tuệ Anh không đợi cho người kia nói hết câu đã cắt ngang. Bà kéo tay cháu gái Thất Nguyệt khỏi tay bà lão kia và đáp lại bằng giọng lãnh đạm: “Bà nói vậy không đúng rồi. Sao lại bảo con gái học nhiều vô dụng chứ? Nếu con gái tôi không học hành tử tế thì ai giúp Lục Tranh lo công việc kinh doanh ở nước ngoài? Dù là thạc sĩ hay tiến sĩ gì đi nữa, đều là do năng lực của nó mà đỗ đạt được. Nó thích học bao nhiêu năm thì học, Lục Tranh đều ủng hộ hết mình.Mấy bà suốt ngày rảnh rỗi chẳng làm gì ngoài ăn uống thì đừng có mà xen vào chuyện vợ chồng son người ta.” Thất Nguyệt nghe hiểu loáng thoáng, nhưng bé cảm thấy lời bà ngoại rất có lý nên gật đầu lia lịa: “Bà ngoại nói đúng ạ!” Cố Tuệ Anh cùng mọi người không nhịn được cười trước câu nói ngây ngô của cô bé Thất Nguyệt. Bà lão mỏ nhọn kia cũng ngượng ngùng cười xòa. Nháo Nháo cuối cùng cũng nuốt xong viên kẹo hạnh nhân trong miệng, bé nối lời em gái, ưỡn ngực tự hào: “Cô út học xong tiến sĩ sẽ đi dạy người khác học! Mẹ con nói cô út sau này sẽ làm giáo sư đấy. Ngay cả chú út cũng phải gọi cô út một tiếng Giáo sư Đàm!” Thất Nguyệt biết “giáo sư” nghĩa là gì vì ba cũng hay nói mẹ sau này sẽ làm giáo sư. Bé nắm lấy bàn tay dính dính của anh trai, cũng ưỡn ngực theo: “Anh hai nói đúng!” Mọi người cười to hơn nữa. Cố Tuệ Anh xoa đầu hai đứa nhỏ, cười không ngớt – đúng là hai đứa trẻ ngốc nghếch đáng yêu. Đàm Khê Nguyệt nghe tiếng cười ồn ào từ ngoài ngõ vọng vào, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Thẩm Nhã Bình thấy cô có vẻ mệt mỏi liền khẽ huých tay cô. Tuy không nói gì nhưng ánh mắt tinh nghịch đã nói lên tất cả. Đàm Khê Nguyệt đỏ mặt, vội vàng múc một miếng đào hộp trong bát đút vào miệng Thẩm Nhã Bình, ra hiệu cho chị ấy đừng nghĩ lung tung nữa. Thẩm Nhã Bình từ tốn nhai miếng đào, nụ cười càng thêm ý nhị. Bên bếp, Đàm Khê Xuyên vừa ăn miếng thịt kho mới vớt, vừa reo lên: “Trời ơi, em rể! Tay nghề nấu nướng của cậu ngày càng tuyệt, còn ngon hơn mấy nhà hàng 5 sao anh từng đi!” Thẩm Nhã Bình giật mình vì tiếng kêu bất ngờ của Đàm Khê Xuyên, miếng đào chưa kịp nuốt đã trượt xuống cổ họng, làm cô sặc. Nghe câu “Trời ơi” kia, chị nhặt ngay cái bánh bao còn dính bột trên thớt ném về phía anh ta. Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có dùng từ đó nữa, giờ Nháo Nháo cũng bắt chước nói theo. Đàm Khê Xuyên bị trúng đúng gáy, kêu “ui da” một tiếng như thể bị thương nặng lắm. Thẩm Nhã Bình tức quá, định xách ghế đuổi đánh, anh vội vã chạy ra ngoài sân tìm mẹ để mách. Điện thoại trong phòng đổ chuông. Thẩm Nhã Bình chẳng buồn để ý đến anh nữa, phủi phủi bột trên tay rồi đứng dậy nghe máy. Lục Tranh bưng bát đi tới ngồi cạnh Đàm Khê Nguyệt, gắp một miếng thịt kho mới vớt, thổi cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng cô. Đàm Khê Nguyệt mím môi không ăn, cũng chẳng thèm nói chuyện với anh. Lục Tranh hạ giọng: “Vẫn còn giận à? Tối qua chính em bảo anh cởi nút thắt mà.” Đàm Khê Nguyệt bực bội: “Em bảo anh cởi, chứ có bảo anh…” Cô không giận chuyện khác, chỉ là bộ đồ mới chị dâu may cho, định mặc mùng một Tết, vậy mà anh xé toạc hết cả, giờ biết giải thích thế nào với chị dâu đây. Lục Tranh cố ý trêu: “Chứ không bảo anh làm gì?” Đàm Khê Nguyệt định cầm cái cán con lăn bột đập tay anh, nhưng rốt cuộc không nỡ mạnh tay, đành nhẹ nhàng gõ lên tay anh như đang gãi ngứa. Rồi lại tự giận mình không nỡ, trong khi tối qua anh đâu có thương tiếc cô như vậy. Lục Tranh càng áp sát: “Nếu còn giận thì để tối nay phạt anh, cho em xé quần áo anh nhé? Anh đảm bảo không động đậy gì hết, ngoan ngoãn để em muốn xé thế nào thì xé.” Vừa dứt lời, Đàm Khê Nguyệt mặt lạnh tanh đạp thẳng lên giày anh. Lục Tranh kêu “oái” một tiếng, đũa gắp thịt rơi tõm xuống bát. Đáng đời, đau cho chết anh đi, đối phó với người xấu như anh thì cần gì phải thương tiếc. Mãi đến khi bữa cơm tất niên náo nhiệt kết thúc, chân Lục Tranh vẫn còn đau. Đàm Khê Nguyệt đạp anh một phát là hết giận luôn. Thực ra nói cho cùng, chuyện tối qua cô cũng có một phần trách nhiệm, ai bảo cô trêu anh gọi “anh Lục Tranh” làm gì, người này vốn chẳng chịu nổi một chút khiêu khích. Sau bữa cơm tất niên, Đàm Khê Nguyệt lại tỉnh táo hẳn. Cô bé Thất Nguyệt càng phấn khích, đến tận mười một giờ vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ. Chị Tinh Tinh nói năm sau là năm Thiên Hi. Bé không hiểu năm Thiên Hi nghĩa là gì, chỉ biết đêm nay lúc mười hai giờ là thời khắc rất quan trọng. Bé muốn ở bên ba mẹ đón giao thừa, chào đón năm Thiên Hi. TV đang chiếu chương trình giao thừa, Thất Nguyệt ghé người trên bàn, hăng hái gấp bao lì xì cùng ba. Ngày mai bé sẽ đi chúc Tết anh Nháo Nháo, chị Tinh Tinh, anh Đậu Đinh và anh Nhất Hành. Bé định bỏ những viên kẹo mình thích nhất vào bao lì xì tặng họ. Đàm Khê Nguyệt tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa trả lời tin nhắn chúc Tết. Lục Tranh đưa cho Thất Nguyệt một tờ giấy đỏ đã gấp, dịu dàng bảo: “Con yêu, giúp ba đưa cái này cho mẹ nhé.” Thất Nguyệt thích nhất làm người đưa tin, bé vui vẻ đáp “vâng” rồi trượt xuống bàn, cầm tờ giấy đỏ chạy mấy bước đến trước mặt mẹ: “Mẹ ơi, ba gửi cho mẹ này.” Đàm Khê Nguyệt đặt điện thoại xuống, ngồi xuống ôm con gái hôn: “Cảm ơn con yêu.” Thất Nguyệt dựa vào vai mẹ, hào hứng nói: “Mẹ mở ra đọc đi, xem ba viết gì ạ” Đàm Khê Nguyệt vừa thấy hàng chữ đen trên mặt sau tờ giấy đỏ, tim đã bắt đầu ấm áp. Anh luôn thích bất ngờ viết những thứ như thế này cho cô. Cô từ từ mở tờ giấy ra. [Lá thư tình thứ 8] “Miu Miu à, một năm nữa lại trôi qua, đây là cái Tết thứ 8 kể từ khi chúng ta cưới nhau. Nhưng anh yêu em không chỉ tám năm, tình yêu đến không biết từ đâu. Anh rất mong đợi những tám năm hay tám năm tiếp theo] Đàm Khê Nguyệt không kìm được, khóe mắt ướt nhòe. Thất Nguyệt vỗ nhẹ vào khóe mắt mẹ, dịu dàng hỏi: “Mẹ ơi, ba viết gì vậy ạ?” Lục Tranh bước đến, ngồi xuống ngang tầm mắt với Thất Nguyệt, nghiêm túc đáp: “Ba viết rằng ba yêu mẹ, năm này qua năm khác càng yêu nhiều hơn.” Thất Nguyệt ôm vai mẹ: “Con cũng yêu mẹ. Đợi con biết viết, con cũng sẽ viết tình yêu của con cho mẹ xem.” Đàm Khê Nguyệt ôm chặt con gái, mỉm cười gật đầu. Lục Tranh dang tay ôm cả hai mẹ con vào lòng. Bên ngoài, tiếng pháo vang lên từ xa đến gần, càng lúc càng rộn ràng. Bầu trời đêm bừng sáng những đóa pháo hoa rực rỡ. Thất Nguyệt nhìn đồng hồ treo tường, sắp chỉ 12 giờ, vỗ vai ba: “Ba ơi, mình cũng ra đốt pháo hoa đi, sắp 12 giờ rồi.” Lục Tranh bế cả hai mẹ con lên: “Đi thôi, đi đốt pháo hoa.” Thất Nguyệt ôm chặt cổ ba, cười khanh khách: “Mẹ ơi, sắp Tết rồi!” Đàm Khê Nguyệt cúi xuống hôn con gái bé bỏng, che nhẹ mắt con rồi cũng hôn anh. Đúng rồi, lại một cái Tết nữa đến. Năm cũ qua đi, năm mới bắt đầu, họ nắm tay nhau bước từ tháng ngày này qua tháng ngày khác Những năm tháng còn lại, dù thời gian trôi đi, anh sẽ mãi bên cạnh cô, và cô cũng sẽ mãi bên cạnh anh. Hẹn gặp năm sau.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.