Rút nguyên thần ra để tu bổ là chuyện cực kỳ hao tổn công phu, có thể mất đến vài trăm năm.
Suốt mấy trăm năm qua, Sở Tùy trú tại lãnh địa của tộc Xích Mã, không ngừng sửa chữa từng chút một nguyên thần của Hành Vân.
Cứ cách hai ba năm, ta lại đến xem hắn một lần.
Đến năm thứ bốn trăm, nguyên thần đã gần như hoàn chỉnh, chỉ cần cách vài ba ngày lại truyền thêm chút linh lực để củng cố.
Thế nhưng, Hành Vân vẫn chưa tỉnh.
Sở Tùy bĩu môi:
"Có khi hắn sợ tỷ g.i.ế.c hắn nên không dám tỉnh dậy. Đại tỷ à, lúc tỷ chạm vào mặt hắn, biểu tình lạnh lẽo đến mức ta thấy giống như đang nhìn một khối thịt trên thớt vậy."
Có sao?
Ta đặt tay lên má hắn, cảm nhận làn da dưới ngón tay đã bắt đầu ấm dần, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên.
Sở Tùy hít vào một hơi khí lạnh.
31Vài năm sau, vào một buổi chiều tà, ta bước vào sơn động nơi Hành Vân an dưỡng.
Nhưng chiếc giường trúc mà hắn nằm bấy lâu lại trống không.
Trái tim ta bỗng chấn động, cơn hoảng loạn lập tức trào dâng.
Ta vội vàng xoay người tìm kiếm, vừa ra đến cửa động liền nhìn thấy một bóng đen lặng lẽ đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Hắn cất giọng:
"Nương tử, đã lâu không gặp."
Ta chậm rãi bước đến gần, chăm chú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt hắn.
Rồi không biết vì cớ gì, ta đưa tay lên, thăm dò hơi thở của hắn.
Còn thở.
Cả người ta run lên, không chút do dự, rút ra thanh kiếm đã sớm chuẩn bị từ trước, thẳng tay đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
Sở Tùy và A Trân vội vã chạy tới, nhưng vừa thấy cảnh tượng ấy liền khựng lại, không ai dám tiến lên.
Hành Vân chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt tràn đầy áy náy.
Mắt ta đau xót vô cùng, suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng.
Không rút kiếm, ta buông tay, lướt qua hắn mà đi:
"Đế quân, đa tạ ngươi đã giúp ta thành công niết bàn. Từ nay chúng ta hai đường rõ ràng, không cần gặp lại nữa."
Hắn như cầu xin, níu lấy vạt áo ta:
"Nương tử, nếu nàng giận, cứ đ.â.m ta thêm vài nhát, chỉ xin đừng ruồng bỏ ta."
Lòng ta quặn thắt.
"Đế quân, sao ngươi còn mặt mũi nói ra những lời này? Khi xưa ngươi bỏ rơi ta, đã từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?"
"Chúng ta có hàng trăm, hàng ngàn cách để đối phó với Trọng Hoa"
"Phong ấn, trấn áp, giam cầm... tất cả đều có thể. Nhưng ngươi lại cứ nhất quyết làm anh hùng, cứ như cả thiên hạ này chỉ có mỗi mình ngươi là đại anh hùng vậy.
"Bây giờ chịu không nổi nữa rồi sao? Hừ, chịu đi! Ngươi đáng bị như vậy!
"Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa! Mỗi lần gặp, ta đ.â.m ngươi một lần!"
…
Ta không nghe hắn nói tiếp, dang cánh bay khỏi nơi này.
Nước mắt theo gió tản đi, ta đứng giữa tầng mây, phóng tầm mắt nhìn xuống non sông. Xuân sắc dâng trào, vạn vật hòa ca.
Từ đây, qua hàng ngàn vạn năm, ta sẽ nhặt lại lý tưởng, ngao du tam giới, trừ gian diệt bạo, giữ vững chính nghĩa.
Trời đất sinh ta ra, ta phải sống một đời rực rỡ!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.