Rút nguyên thần ra để tu bổ là chuyện cực kỳ hao tổn công phu, có thể mất đến vài trăm năm.
Suốt mấy trăm năm qua, Sở Tùy trú tại lãnh địa của tộc Xích Mã, không ngừng sửa chữa từng chút một nguyên thần của Hành Vân.
Cứ cách hai ba năm, ta lại đến xem hắn một lần.
Đến năm thứ bốn trăm, nguyên thần đã gần như hoàn chỉnh, chỉ cần cách vài ba ngày lại truyền thêm chút linh lực để củng cố.
Thế nhưng, Hành Vân vẫn chưa tỉnh.
Sở Tùy bĩu môi:
"Có khi hắn sợ tỷ g.i.ế.c hắn nên không dám tỉnh dậy. Đại tỷ à, lúc tỷ chạm vào mặt hắn, biểu tình lạnh lẽo đến mức ta thấy giống như đang nhìn một khối thịt trên thớt vậy."
Có sao?
Ta đặt tay lên má hắn, cảm nhận làn da dưới ngón tay đã bắt đầu ấm dần, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên.
Sở Tùy hít vào một hơi khí lạnh. 31 Vài năm sau, vào một buổi chiều tà, ta bước vào sơn động nơi Hành Vân an dưỡng. Nhưng chiếc giường trúc mà hắn nằm bấy lâu lại trống không. Trái tim ta bỗng chấn động, cơn hoảng loạn lập tức trào dâng. Ta vội vàng xoay người tìm kiếm, vừa ra đến cửa động liền nhìn thấy một bóng đen lặng lẽ đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta. Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó Hắn cất giọng: "Nương tử, đã lâu không gặp." Ta chậm rãi bước đến gần, chăm chú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-chat-phac-nang-xau-xi/1180515/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.