Ta vội vã trở về nhà.
Sau khi trấn tĩnh lại tâm trạng và thu xếp sắc mặt, ta mới đẩy cửa bước vào.
Chàng đang đun thứ gì đó trước sảnh, thấy ta bước vào, ánh mắt sáng lên, vội vàng tiến đến đón ta.
Vòng tay của chàng ấm áp đến lạ, khiến lòng ta an ổn hơn vài phần.
Lại một lần nữa, ta hâm nóng bình Liên Hoa Nhưỡng đến mức bỏng tay rồi đưa cho chàng:
"Đây là mỹ tửu nhân gian, ta tặng chàng."
Chàng cầm lấy, kinh ngạc reo lên:
"Ồ, thật ấm áp! Ta muốn cầm lâu một chút rồi mới uống."
Ta thở dài: "Nóng thì cứ nói là nóng đi."
Chàng kiên quyết lắc đầu: "Không nóng, mà là ấm áp."
Ta lặng lẽ nhìn chàng, muốn bật cười, khóe mắt lại có chút cay cay.
Phải làm sao đây...
Ta tựa đầu lên vai chàng, khẽ nói:
"Tướng công, ta nhìn mọi thứ đều rõ ràng, chỉ riêng chàng là mơ hồ."
Chàng khựng lại một thoáng, im lặng không đáp, chỉ ôm ta chặt hơn.
Hồi lâu, ta ngẩng đầu lên:
"Thôi vậy, chúng ta vẫn nên về nhà thôi. Công chúa của vương thành này muốn gả cho ta. Nếu chàng không muốn cùng nàng ấy chung chồng, mau chóng thu dọn, nhân đêm khuya, chúng ta chạy đi."
Chàng ngây người: "Ồ... Được. Hả?"
Vốn dĩ Vô Danh Sơn lại có tên, nhưng tên đó thật dung tục, Đại Vương Sơn.
"Vì sao lại có cái tên ấy?"
Từ khi trở về từ nhân gian đã mấy ngày, tướng công của ta vẫn quỳ dưới ruộng, chăm chút những cây dược liệu mới nảy mầm.
Chàng đứng dậy, dùng tay áo lau mồ hôi, đáp:
"Vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-chat-phac-nang-xau-xi/1180526/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.