Tưởng rằng quá trình sẽ khó khăn, không ngờ ta lại như có thiên phú về hệ thủy, luyện tập vô cùng thuận lợi.
Ta dung hợp công pháp Kim Linh Quyết, liều lĩnh để hai luồng thần lực va chạm rồi dung hòa, thêm vào mấy câu chỉ điểm ít ỏi nhưng sắc bén của tướng công, vậy mà vào một đêm khuya nọ, ta thật sự đột phá được chiêu thứ chín.
Ánh sáng đỏ và xanh hòa quyện quanh thân, trong lòng ta tràn đầy thỏa mãn.
Hơn nghìn năm qua, ta chưa từng cảm thấy sung sướng như vậy.
Ta ôm chặt lấy người đang canh giữ bên cạnh, thành tâm cảm tạ: "Cảm ơn chàng."
Hắn dịu dàng cười: "Là do nàng thiên tư trác tuyệt."
Ta cũng bật cười: "Phu quân, ta thật sự rất vui."
Nhưng niềm vui ấy qua đi, trong lòng lại dâng lên bi ai vô tận.
Ta buông tay, ngẩng đầu nhìn trăng, chắp tay sau lưng thở dài: "Chỉ tiếc rằng, tuổi thọ của ta chẳng còn bao nhiêu, dù thành công cũng vô dụng."
Hắn khe khẽ thở dài.
Ta cười nhạt, định nói "không sao cả", nhưng đột nhiên trán đau nhói.
Ta trừng mắt nhìn kẻ gõ đầu mình, hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc: "Ai nói vậy?"
Ta thoáng ngẩn ra: "Cha ta. Ông nói phượng hoàng niết bàn thất bại, không thể sống quá một ngàn năm."
Hắn thở dài: "Phàm nhân còn có thể trường sinh, huống hồ là thần tộc? Tự thân không được, đương nhiên phải mượn ngoại lực. Nếu không, tại sao khi muội muội nàng niết bàn, cha mẹ nàng phải khổ công tìm kiếm thiên tài địa bảo?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-chat-phac-nang-xau-xi/1180531/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.