Dưới ánh trăng tịch mịch, ta lặng lẽ kể lại chuyện nhà, khiến A Trân ôm chầm lấy ta mà thở dài:
"Họ đã vô tình đến vậy, ngươi còn muốn gặp phụ thân làm gì?"
Ta cầm lấy thanh đao mà phu quân mang đến, vuốt nhẹ sống đao lạnh lẽo, cười nhạt:
"Phượng linh của ta không tốt bằng của phụ thân, ta phải đoạt lấy, đem tặng cho muội muội."
Phu quân ta liền cảm thán:
"Nương tử, nàng quả thực là một vị tỷ tỷ tốt."
A Trân cười nhạt, khoanh tay lui về sau mấy bước:
"Hừ, hai kẻ hiếu chiến các ngươi, thật là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu."
Dẫu đã năm trăm năm chưa từng quay lại Quỳ Ngô sơn, nhưng từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây, ta vẫn nhớ như in.
Hôm nay là đại tiệc định thân, khách khứa đông đúc, quả thực là thời cơ tốt để lặng lẽ ra tay. Chỉ thoáng nhìn qua, ta đã xác định được vị trí ra tay tốt nhất, vừa kín đáo, vừa an toàn.
Ta định quay lại dặn dò hai người kia ẩn mình cẩn thận, có chuyện gì cứ để ta lo, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy bọn họ che mặt kín mít, từ đầu đến chân giáp trụ chỉnh tề, mặt nạ che chặt đến không lọt lấy một giọt nước.
"...... Các ngươi không cần phải như vậy." Ta không nói nên lời, chỉ đành bất đắc dĩ quay sang phu quân hỏi: "Cái cuốc nhỏ ta tặng chàng, chàng mang theo rồi chứ?"
Hắn nghiêm túc gật đầu.
Ta vỗ nhẹ lên vai hắn:
"Vậy thì không có gì đáng ngại, nó sẽ bảo vệ chàng chu toàn. Bỏ mặt nạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-chat-phac-nang-xau-xi/1180535/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.