Hôm sau, phu quân như thường lệ rời nhà từ sớm để săn bắn.
Ta dùng bữa sáng xong, liền mang củi từ trong kho ra, chuẩn bị đốt thành than. Củi này ở Vô Danh Sơn rất dễ bán.
Nhưng ta luôn không khống chế được lửa, thường hay thất bại. Hôm nay lại vô cùng thuận lợi, ngọn lửa trong tay ta cháy đúng mức, dự đoán thành quả hẳn sẽ không tệ.
Ta đắc ý chờ đợi, nhưng ngay khi than sắp thành, ngọn lửa bỗng chốc bùng lên cao nửa trượng, trước mắt ta nhảy múa rực rỡ như tâm tình ta lúc này, phẫn nộ.
Ta tức giận siết chặt nắm tay, quay người một cước đá văng con ngựa đáng ghét vừa lặng lẽ tiến đến mấy trượng xa.
Tiếng kêu đau đớn vang lên, Tiêu Viêm nằm sõng soài trên đất, ôm lấy ngực, nghiến răng mắng: “Giang Chiêu, ngươi có bệnh à?!”
Trước mắt ta, đống than hóa tro chỉ trong chớp mắt.
Ta cười lạnh vì quá tức: “Ngươi mau chóng đem than của ta trở lại nguyên trạng, nếu không, ta sẽ dùng da ngươi làm mồi lửa, xương làm củi, còn thịt thì ta tự tay nấu canh!”
Tiêu Viêm lồm cồm bò dậy, sững sờ một lúc mới lắp bắp: “Ngươi... ngươi đốt than? Ta cứ tưởng ngươi đang nướng thịt. Đợi đã, đốt than? Chẳng lẽ đầu óc ngươi thực sự bị sét đánh hỏng rồi sao?”
Ta tâm như tro tàn, liếc nhìn hắn cũng thấy mỏi mệt, liền xoay người vào trong căn nhà tranh.
Tiêu Viêm lập tức đuổi theo, không khách khí ngồi xuống cạnh bàn gỗ, miệng nói liên hồi:
“Ngươi là Hỏa Phượng, lông cánh vàng kim rực rỡ, hiện tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-chat-phac-nang-xau-xi/1180539/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.