🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm sau, phu quân như thường lệ rời nhà từ sớm để săn bắn.

Ta dùng bữa sáng xong, liền mang củi từ trong kho ra, chuẩn bị đốt thành than. Củi này ở Vô Danh Sơn rất dễ bán.

Nhưng ta luôn không khống chế được lửa, thường hay thất bại. Hôm nay lại vô cùng thuận lợi, ngọn lửa trong tay ta cháy đúng mức, dự đoán thành quả hẳn sẽ không tệ.

Ta đắc ý chờ đợi, nhưng ngay khi than sắp thành, ngọn lửa bỗng chốc bùng lên cao nửa trượng, trước mắt ta nhảy múa rực rỡ như tâm tình ta lúc này, phẫn nộ.

Ta tức giận siết chặt nắm tay, quay người một cước đá văng con ngựa đáng ghét vừa lặng lẽ tiến đến mấy trượng xa.

Tiếng kêu đau đớn vang lên, Tiêu Viêm nằm sõng soài trên đất, ôm lấy ngực, nghiến răng mắng: “Giang Chiêu, ngươi có bệnh à?!”

Trước mắt ta, đống than hóa tro chỉ trong chớp mắt.

Ta cười lạnh vì quá tức: “Ngươi mau chóng đem than của ta trở lại nguyên trạng, nếu không, ta sẽ dùng da ngươi làm mồi lửa, xương làm củi, còn thịt thì ta tự tay nấu canh!”

Tiêu Viêm lồm cồm bò dậy, sững sờ một lúc mới lắp bắp: “Ngươi... ngươi đốt than? Ta cứ tưởng ngươi đang nướng thịt. Đợi đã, đốt than? Chẳng lẽ đầu óc ngươi thực sự bị sét đánh hỏng rồi sao?”

Ta tâm như tro tàn, liếc nhìn hắn cũng thấy mỏi mệt, liền xoay người vào trong căn nhà tranh.

Tiêu Viêm lập tức đuổi theo, không khách khí ngồi xuống cạnh bàn gỗ, miệng nói liên hồi:

“Ngươi là Hỏa Phượng, lông cánh vàng kim rực rỡ, hiện tại lại thành ra một bộ dạng bụi bặm thế này, không cảm thấy mất mặt sao?”

“Dẫu rằng trong tộc Phượng Hoàng, ngươi cũng không phải kẻ xinh đẹp nhất, nhưng cũng không đến mức tự hủy hoại bản thân thế chứ?”

Ta uống một ngụm nước, thong thả ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm tọa kỵ cho Hoành Minh mấy trăm năm rồi.”

Tiêu Viêm lập tức bật dậy, vẻ mặt vừa hoảng vừa thẹn, chỉ tay run rẩy: “Ngươi... ngươi trong tộc Phượng Hoàng không ai ưa!”

Ta thản nhiên đáp: “Ngươi làm tọa kỵ cho Hoành Minh.”

Hắn ôm đầu gào rú: “A a a! Ngươi niết bàn thất bại rồi!”

Ta cười: “Ngươi bị Hoành Minh cưỡi.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức quỳ xuống trước mặt ta, giọng yếu ớt cầu xin: “Đại tỷ, đừng nói nữa, ta sai rồi.”

Ta nhẹ nhàng đá đầu gối hắn: “Có chuyện thì nói nhanh, không có thì cút đi, phu quân ta sắp về rồi.”

Hắn tức khắc đứng dậy, mặt mày tức tối: “Đừng có phu quân phu quân mãi, hôn sự này ta không đồng ý!”

Ta nhướng mày nhìn hắn, hắn tiếp tục: “Trọng Hoa Đế Quân đã quyết định phong ngươi làm phó tướng, điều lệnh đã giao cho cái tên củ hành c.h.ế.t tiệt kia viết rồi. Ngươi trốn ở đây cũng không phải cách.

“Chi bằng... chi bằng ngươi gả cho ta, ta sẽ bảo phụ thân nhường lại vị trí tộc trưởng cho ngươi. Nếu ngươi làm tộc trưởng Xích Mã tộc, dù là Trọng Hoa Đế Quân cũng không dám làm khó ngươi, dù sao chiến mã của họ đều phải chọn từ tộc ta.”

Ta có chút cảm động, nhưng vẫn phức tạp nhìn hắn: “Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của lệnh tôn không?”

Hắn lập tức phát cáu, nhảy dựng lên quát: “Ngươi đừng quan tâm!”

Ta kéo hắn lại, lắc đầu: “Ta biết ngươi vì tốt cho ta, nhưng ta và phu quân vừa gặp đã yêu, ta rất thương hắn, ta không thể phản bội hắn.”

“Yêu?” Hắn cười nhạo như nghe chuyện hoang đường, “Vừa gặp đã yêu? Giang Chiêu, ngươi lừa ngựa chắc? Chẳng qua ngươi thấy hắn đẹp mà thôi!”

Ta cười khẩy, từ trên xuống dưới quan sát hắn đầy ẩn ý.

Hắn lập tức ỉu xìu, gãi mũi: “Ta cũng không tệ lắm… nhỉ?”

Ta dừng lại một chút, dịu dàng nói: “Đừng tự ti thế, ngươi còn có thể phát triển. Con trai lớn mười tám lần biến hóa, sẽ đẹp hơn thôi.”

Hắn trầm mặc.

Rồi lập tức nổi giận: “Dù ta không đẹp bằng hắn, nhưng ta quen ngươi lâu hơn, ta yêu ngươi hơn hắn!

“Các ngươi mới quen nhau một tháng, tình cảm có thể sâu đậm đến đâu?

“Năm đó ta vì thích ngươi mà đuổi theo ngươi, kết quả bị cái bẫy của tên củ hành c.h.ế.t tiệt kia làm té nhào! Ngươi là một Phượng Hoàng có lương tâm, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”

Ta đỡ trán thở dài, bộ dáng trẻ con giận dữ của hắn khiến ta không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên, cánh cửa gỗ nhỏ bị đẩy ra.

Phu quân ta đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm: “Ngựa, ngươi đang ân oán bất minh.

“Ta hối hận vì đã cho ngươi tự do thân thể, lời vừa nói chứng tỏ ngươi không hề tự do trong đạo đức.”

Hắn bước lên vài bước, kéo ta vào lòng, giọng nói kiên định: “Đây là thê tử của ta.”

Tiêu Viêm lập tức gào lên một tiếng, xắn tay áo định xông đến, ta chắn trước phu quân, chỉ bằng một ánh mắt áp chế hắn.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Hắn lập tức im lặng.

Ta quay đầu an ủi phu quân: “Chàng đừng để ý, hắn là võ tướng, vụng về trong lời nói.”

Phu quân ta rộng lượng gật đầu, ánh mắt lại mang theo ý khiêu khích, khẽ liếc Tiêu Viêm đang giận dữ.

Thấy hắn lại sắp bùng nổ, ta lập tức nói: “Ngươi cũng đừng nóng. Thế này đi, ngươi nhường một bước, ta cũng nhường một bước, chúng ta kết bái huynh đệ.”

Ta vỗ vai phu quân, nói với Tiêu Viêm: “Sau này đây là tỷ phu ngươi, không được vô lễ.”

Tiêu Viêm tức thì xắn tay áo lên, lần này rõ ràng nhắm vào ta.

Ta lập tức quát: “Thiên Đậu Nhi! Ngươi dám không nghe ta sao?”

Hắn run bắn, mắt tràn đầy kinh hãi: “Ngươi gọi ta cái gì?”

Ta kéo dài giọng: “Thiên..Đậu...Nhi.”

Hắn thảm thiết gào lên, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ rực, thoắt cái đã biến mất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.