Đã vay là phải trả lãi, Du Nhiên cho rằng đây là một chuyện rất hợp lý, vì vậy cô có thể hiểu được tại sao Khuất Vân trả thù cô lần thứ hai.
Dù sao bị người ta tát cho một cái giữa nơi công cộng là việc tổn thương tới cả thể xác lẫn tâm hồn.
Nếu đã vậy, Khuất Vân trả thù một lần nữa vẫn có thể nằm trong phạm vi tiếp nhận của Du Nhiên.
Không may – trả thù không dừng lại ở một lần.
Sau đó, trong mọi tiết học môn tự chọn, Du Nhiên chắc chắn sẽ bị réo lên, trở thành người mẫu đặc biệt của môn học, trên bục giảng trong phòng học rộng lớn đầy những sinh viên khác khoa và khác cấp, trần trụi bị Khuất Vân trêu chọc, bị dày vò cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Từ đó trở đi, Du Nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng của cả trường, đi tới đâu cũng nghe thấy vài tiếng thì thầm khe khẽ.
Hơn nữa, nội dung còn là: “Mông lớn… Ngực nhỏ… thật đáng thương.”
Du Nhiên cho rằng từng bộ phận trên cơ thể mình tuy không có gì đặc sắc nhưng gộp chung một chỗ cũng coi như đủ tiêu chuẩn, nhưng dưới lời nói có dụng ý khác của Khuất Vân, vóc người cô triệt để trở thành một vật hy sinh.
Dưới luồng điện cao áp của Khuất Vân, Du Nhiên bắt đầu trở nên kỳ quặc.
Đêm hôm khuya khoắt, cô thường xuyên đột nhiên phát hiện mình đang đối mặt với bức tường, ánh vào mắt là một tia sáng chói mắt, cô đang như trúng tà, dùng dao vẽ gương mặt Khuất Vân trên tường, vẽ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-giang-vien-cam-thu-cua-toi/2466681/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.