Mang theo ký ức đau khổ, Du Nhiên về nhà nghỉ hè.
Thật ra, nhà Du Nhiên ở ngay thành phố bên cạnh, chỉ cần đi tàu hỏa một tiếng là có thể về đến nhà, thật gần.
Ở nhà thật tốt, khi Du Nhiên về đến nhà, hết ăn lại ngủ, nỗi đau vì bị trượt đã hòa tan được một ít.
Nhưng về tới nhà được một tuần, mông còn chưa ngồi nóng chỗ, mẹ Du Nhiên, Bạch Linh, vô tình nói ra một câu trong bữa trưa: “Nếu ngày mai không có việc gì thì đi đón máy bay cùng mẹ đi, Thừa Viễn sắp trở về.”
Du Nhiên cúi đầu, nhìn hạt cơm trong bát, từng hạt, mịn màng tròn trịa, nhìn lâu, chúng lại quấn lấy nhau thành một khối.
Cầm đũa đảo đám cơm trắng trong bát, Du Nhiên nói: “Bố mẹ bạn con ra ngoài du lịch, một mình cô ấy ở nhà rất sợ, bảo con sang ở cùng… Mẹ, một mình mẹ đi đón là được rồi.”
Bạch Linh thở dài, giống như tự nói với bản thân:”Mẹ nhớ khi còn bé các con rất thân thiết.”
Du Nhiên tiếp tục cúi đầu đếm hạt cơm, khi còn bé… Khi đó, tất nhiên chuyện gì cũng tốt.
Nếu Thừa Viễn đã về, Du Nhiên nhất định phải đi, hơn nữa, còn phải đi thật xa.
Vì vậy, Du Nhiên xách ba lô lên, buổi chiều cùng ngày đã chạy về thành phố, nơi có trường học.
Vốn muốn tùy tiện tìm một bạn học nương tựa vài hôm, ai ngờ những bạn học thân thuộc đều đã đi du lịch, Du Nhiên đành phải rơi vào hoàn cảnh lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Ở trong khách sạn ba ngày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-giang-vien-cam-thu-cua-toi/2466682/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.