Chỉ cần hắn ta dám rút đao sẽ có một chút hy vọng sống, không dám rút đao
tuyệt đối không có khả năng sống sót!
Vì vậy, hắn ta phải rút đao! Rút đao!
Ninh Phàm cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, một dòng nước ấm
lan tràn khắp toàn thân, xua đi sự khiếp đảm của hắn ta.
Keng!
Vào giây phút này, Ninh Phàm chợt rút thanh tế đao giắt bên eo trái ra, chém về
phía Diệp Lạc.
Rút đao chém!
Ninh Phàm chém một đao tới, lưỡi đao cách Diệp Lạc mười mét liền chém
trúng một lồng phòng hộ vô hình, cứng rắn bị chặn lại. Ninh Phàm thấy một đao
không chém nát lồng phòng hộ này thì hoàn toàn không chút do dự, tay trái tra
tế đao vào vỏ, tay phải rút nghịch nhận ra, dùng hết toàn lực mà chém.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại không ngừng vang lên, nhưng Ninh Phàm vẫn không thể nào phá
vỡ lồng phòng hộ vô hình nãy, vẫn luôn dừng lại các Diệp Lạc mười mét, không
thể nào tiến thêm một bước.
Ninh Phàm hoàn toàn không nhụt chí, vẫn không ngừng rút đao chém, tay trái tế
đao ra khỏi vỏ, tay phải nghịch nhận tra vào vỏ, hết lần này tới lần khác, không
ngừng rút đao chém.
Rút đao chém!
Rút đao!
Ta rút!
Ta lại rút!
Ta rút cái tịch mịch!
Suýt chút nữa Ninh Phàm đã phun máu, hắn ta rút đao chém giống như đang
đùa giỡn, căn bản không có chút sát thương nào.
…
Bên dưới lôi đài, nhìn đao kỹ lòe loẹt của Ninh Phàm, những người khác không
có ý kiến gì, cảm thấy có tay là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-le-that-su-co-nguoi-cam-thay-su-ton-la-pham-nhan-sao/2043775/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.