Sở Duyên im lặng thu hồi bàn tay đang vươn từ trong tay áo ra, lưng quay về phía Diệp Lạc, cúi đầu, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Muốn giải quyết vấn đề không thể tu luyện của ngươi, rất đơn giản, vi sư chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên là được, nhưng vi sư không hi vọng bây giờ ngươi bắt đầu tu luyện, ngươi biết vì sao không?”Không hi vọng bây giờ ta bắt đầu tu luyện sao?Diệp Lạc lờ mờ, lắc đầu nói: “Đệ tử không biết.”Sở Duyên đi về trước vài bước, không cho đệ tử này nhìn hắn lệ rơi đầy mặt, vừa đi vừa nói.“Ngươi trời sinh không có linh căn, trời sinh không thể tu luyện, loại tình huống đặc biệt này, thực ra ở trong lịch sử dài dằng dặc, cũng không hiếm thấy, giống như Tiêu Viêm làm phế vật ba năm, cuối cùng cũng thành Viêm Đế, Cốt Thạch Hạo còn trẻ tuổi bị đào khoét Chí Tôn, cuối cùng thành Thiên Đế, cùng với một đám Oai Chủy Long Vương, vẫn luôn có tình hình đặc biệt, nhưng cuối cùng bọn họ đều thành nhân vật quay lưng về phía chúng sinh...”“Cho nên vi sư có kỳ vọng rất lớn đối với ngươi, Lạc Nhi, ngươi hiểu rõ không?”Diệp Lạc sửng sốt một lát.Viêm Đế? Thiên Đế? Oai Chủy Long Vương?Vì sao hắn ta chưa từng nghe nói tới mấy nhân vật nổi tiếng này?Chẳng lẽ đây là một số nhân vật bí ẩn, người bình thường không biết, chỉ có tông môn ẩn thế mới ghi chép lại sao?….Vừa vào cửa đã nói một số bí mật của thời đại.Đây là tác phong của tông môn ẩn thế sao?Thích rồi.Diệp Lạc lấy lại tinh thần, chắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-le-that-su-co-nguoi-cam-thay-su-ton-la-pham-nhan-sao/2045583/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.