Editor: Đờ
Dương Hạ hiểu được câu nói kia của y, vừa tức giận lại buồn cười, Quý Nghiêu giờ là cái gì, một Hoàng tử không quyền thế lại dám có tâm tư dơ bẩn này với hắn.
Nghĩ lại đời trước, chỉ cần nhẹ nhàng hạ một thánh chỉ xuống đã chém được đầu hắn xuống.
Đối với Dương Hạ, quả nhiên là vẩn, nực cười.
Dương Hạ gạt Quý Nghiêu sang một bên.
Ngày đầu xuân mưa phùn rơi dày đặc, không khí ẩm ướt mát mẻ.
Dương Hạ vừa ra khỏi cửa ngục, tiểu hoàng môn đã giương ô ra đón.
Đi bên cạnh hắn là Phó chỉ huy sứ Cẩm y vệ.
Hiện giờ hoạn quan trong cung chỉ có Dương Hạ và Lý Thừa Đức độc đại, Hoàng đế chỉ tin Dương Hạ - nhân tài mới xuất hiện, Lý Thừa Đức thì căn cơ sâu, con rết trăm chân chết cũng không ngã, cũng chẳng phải là hạng người dễ sống chung.
Năm đó có một bản án liên quan đến Lý Thừa Đức và họ ngoại của Hoàng đế, Cẩm y vệ bị kẹp giữa rất khó xử, lại bị hối lộ nên đè lại.
Không nghĩ rằng Dương Hạ lại muốn lật ra.
Một tờ khẩu cung còn dính máu, dấu tay ấn lên không biết là ngón nào mà còn dính cả da thịt thối nát.
Phó chỉ huy sứ nhìn tờ khẩu cung kia mà da đầu run lên, trong đầu nhớ lại hình ảnh của Dương Hạ khi ở trong ngực.
Trong ngục u ám tối tăm, Dương Hạ vận quần áo màu son ngồi ghế trên, một tay khoát lên tay vịn, giày vải sạch sẽ, thần thái lười nhác, lại có vẻ khinh thường.
Bên dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-mang/1522936/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.