Editor: Đờ
Đây không phải là hôn, cùng lắm chỉ gọi là miệng lưỡi cắn xé nhau, một trận bạo lực đầy mùi máu tươi.
Cổ Dương Hạ trong tay Quý Nghiêu khiến hắn căng thẳng cả người, thậm chí còn run nhè nhẹ, trong mũi, trong miệng đều là mùi của Quý Nghiêu, đầu óc mơ mơ màng màng.
Dương Hạ thở dốc đầy khó khăn, nói: "Buông, buông ta ra."
Ai đã từng bị chém đầu, nơi cổ không chạm thì thôi, vừa chạm đã bị nỗi đau thấu xương kích thích thần kinh chứ đừng nói là bị Quý Nghiêu bóp lấy.
Hắn sống chết nắm chặt lấy cổ tay Quý Nghiêu, vì quá tức giận mà móng tay cắm sâu vào đó.
Nhưng Quý Nghiêu lại hưng phấn chết đi được.
Dương Hạ hư hỏng như vậy mà sao lưỡi lại mềm quá, khiến y chỉ muốn rút ra mà ăn, nước bọt cũng thật là ngọt mà rõ hắn chỉ là một tên thái giám không có thứ kia.
Y thở gấp, mút liếm lưỡi hắn rồi lại liếm nước bọt đã tràn ra khóe môi, hỏi hắn: "Công công hiểu không? Để ý ta chút, nhé?"
Dương Hạ nói ngắt quãng: "Hiểu...!hiểu..."
Hắn vừa mềm mỏng xuống, Quý Nghiêu lại càng thích, lại càng dán lên hỏi: "Được không?"
"Được thì hôn ta một cái."
Có voi đòi tiên.
Bao nhiêu năm nay Dương Hạ chưa từng bị khống chế đến vậy, tức đỏ cả mắt, môi run run.
Hắn đang chần chờ còn Quý Nghiêu đã mất kiên nhẫn, nắm lấy cổ hắn, thở dốc, mỉm cười liếm gò má hắn: "Được không nào?"
Dương Hạ lườm Quý Nghiêu, lồng ngực lên xuống phập phồng, qua giây lát, hắn nhắm mắt lại, nghiêng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-mang/1522982/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.