Mùa hè năm Nguyên Trinh thứ tám ào tới chẳng để cho người ta đề phòng, nặng nề cuốn theo những cuộc đấu đá quyền thế đẫm mùi máu.
Bên ngoài ve kêu không ngừng, dường như còn nghe được cả tiếng mấy tiểu nội thị chuyện trò, tiếng người tới lui vội vội vàng vàng, còn cả mấy tiếng í ới ” Cao lên tí”, “Lấy tôi cây trúc”.
Gần nhất Quý Nghiêu nghe nói Dương Hạ không thích tiếng ve kêu, nghe khó chịu, bắt mấy tiểu nội thị trèo cây bắt ve.
Giữa hè, một đám người tụ tập dưới gốc cây, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ ửng vì nóng.
Quý Nghiêu nghiêng nghiêng tai lắng nghe xong cười, hỏi Dương Hạ: “Làm thế thì được hả công công?””
“Có ít còn hơn không?” Dương Hạ ghé vào trên giường, không nhúc nhích, mấy quyển sổ con nằm bừa phứa trên mặt đất.
Quý Nghiêu ngực trần ngồi ở mép giường, cúi người nhặt chúng lên, tiện tay lật mấy trang, toàn là buộc tội Dương Hạ, liệt kê các tội trạng, lời lẽ chuẩn xác.
“Không thì công công chặt cây luôn đi cho đỡ rách việc.” Quý Nghiêu vừa nói vừa nhìn sổ con, bấm đốt ngón tay tính: “Kết bè kết phái, thiện quyền loạn chính, không tuân thủ pháp lệnh lập nhà tù tư nhân, mưu hại người trung thành…”
Y quét mắt qua, nở nụ cười: “Ái chà, còn có cả dâm loạn cung đình.”
Quý Nghiêu ném sổ con đi, vươn tới bóp hai má Dương Hạ: “Công công dâm loạn cung đình với ai thế nhỉ?”
Quý Nghiêu tinh lực tràn đầy, cứ quấn quýt Dương Hạ mà dằn vặt.
Toàn thân hai người rất nhiều dấu vết nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-mang/1523021/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.