(1)
Khi Dương Hạ tỉnh lại, bên cạnh đã xuất hiện một bóng đen.
Quý Nghiêu không biết tỉnh từ lúc nào, ngồi xếp bằng trên giường nhìn hắn. Đèn trong điện mờ ảo không rõ, trời cũng vừa tảng sáng, Dương Hạ vẫn còn đang mơ màng, buồn ngủ.
Hắn nhíu mày, giọng nói thanh thoát hơi khàn, hỏi: “Đang lúc nào?”
Quý Nghiêu không đáp, một bàn tay đặt lên đùi, nhìn chằm chằm Dương Hạ, môi mím chặt.
Dương Hạ không đợi câu trả lời, mất kiên nhẫn cọ má lên gối, lẩm bẩm: “Nhìn chằm chằm ta làm gì.” Hắn chưa tỉnh hẳn nên ngủ tiếp.
Lời này lớn mật đến mức có thể nói là càn quấy nhưng lại đầy vẻ quen thuộc.
Trên mặt Quý Nghiêu lộ ra nụ cười kỳ quái, lạnh lùng, “Chậc” một tiếng, nói: “Đã nhiều năm rồi không ai dám nói chuyện với Trẫm như vậy.”
Quý Nghiêu vươn tới, hỏi, dám vào tẩm cung của Trẫm, còn trèo lên long sàng, ngươi là ai?
Dương Hạ đột nhiên mở mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia. Đôi mắt ấy tĩnh lặng, không thấy đáy, mang theo vẻ xấu xa và cao ngạo, không giống giả vờ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau Dương Hạ mới tìm được giọng nói của mình, gọi: “Quý Nghiêu.”
Quý Nghiêu hé mắt, tựa hồ như phát hiện cái gì, nhìn Dương Hạ một lát. Dương Hạ trắng trẻo, đang mặc mỗi áo trong, chiếc cổ nhẵn nhụi hiện lên vài vết cắn rất đáng chú ý.
Quý Nghiêu giơ tay định sờ, Dương Hạ lại đẩy y ra, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Quý Nghiêu nhìn tay mình, nghiêng đầu cười: “Dám gọi thẳng tục danh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-mang/441084/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.