“Nhưng mẹ, người sống với anh ấy là con, không phải mẹ!”
“Vô Yên –” Bà Tang tức giận,“ Con làm sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy!”
Sau trận cãi nhau kịch liệt, hai người đều mệt mỏi, nhất thời trầm mặc xuống.
Lúc này, điện thoại Tang Vô Yên lại rung. Điện thoại chỉnh chế độ rung mà còn đặt trong ba lô nên phát ra âm thanh ô ô.
Cô bất lực đối mặt Tô Niệm Khâm, bất lực đối mặt tình yêu của họ.
Đêm đó, bà Tang không có nói thêm câu nào nữa.
Trình Nhân giống như dự cảm được, không có trở về.
Vì thế Tang Vô Yên đem giường cho mẹ, mình ngủ trong phòng Trình Nhân.
Đêm khuya, cô đi toilet, nghe thấy tiếng mẹ xoay qua xoay lại trong phòng.
“Mẹ còn chưa ngủ sao?” Cô mở cửa nhỏ giọng hỏi.
Bà Tang quay mặt vào vách tường không để ý cô.
Tang Vô Yên lên giường, nói: “Mẹ, con lớn rồi, có thể cho con tự tìm hạnh phúc của mình không? Nếu như mẹ nói sẽ suy sụp con cũng sẽ kiên cường đứng lên. Cho dù có chuyện gì, con vẫn còn người mẹ luôn yêu thương con mà.” Khi nói chuyện cô nhẹ nhàng từ sau ôm mẹ.
Bà Tang nhắm mắt rơi lệ.
Ngày hôm sau, sáng sớm trước khi rời đi, bà Tang nói: “Vô Yên, mẹ không bao giờ quản con nữa, tùy con muốn thế nào thì làm thế đó. Mẹ có nói gì con cũng nghe không vào. Nhưng mà con phải nhớ kỹ, đường là do con chọn, về sau có hối hận cũng không thể trách người khác.”
Chắc là mẹ rất thương tâm, mới lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-mu-hoa-ra-em-that-yeu-anh/448780/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.