Sau nhiều ngày ở chung, Tang Vô Yên phát hiện Tô Niệm Khâm hình như không có thói quen xấu nào cả. Điểm này làm cho Tang Vô Yên cảm thấy áp lực.
“Anh nên làm một tour diễn.”
“Hả?”
“Loại người được giáo dục tốt như anh không nên phí phạm.”
Vừa mới dứt lời, Tang Vô Yên liền bị Tô Niệm Khâm gõ đầu, “Tập trung nào, chỗ này rất quan trọng!”
“Bình thường tốn mấy ngày có thể đàn được bài “Chiếc đũa vũ”?”
“Mỗi người mỗi khác, có người ba năm có người vài ngày.”
“Còn em?”
“Không biết.”
Tang Vô Yên uể oải, “Em không học nữa.”
Tô Niệm Khâm nhướng mày, ý nói: Anh bị em ép buộc hai ngày, cuối cùng cũng chờ được những lời này của em.
“Có vẻ anh dạy rất cực khổ.” Tang Vô Yên càng thêm uể oải.
“Đâu có, đâu có. Cô Tang học cực khổ hơn.” Tô Niệm Khâm khiêm tốn.
Tang Vô Yên chán nản.
“Vì sao trước kia anh lại học đàn?” Tang Vô Yên nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
“Mẹ anh cho rằng, một người mù nếu muốn không bị tiệt đường sống, cho dù lưu lạc ăn xin trên đường thì cũng có chút tôn nghiêm.” (_ _)!
Nghe thấy lời anh nói, tâm Tang Vô Yên bắt đầu co rút đau đớn. Tô Niệm Khâm một chữ cũng không kể tiếp, cô cũng không muốn hỏi tuổi thơ của Tô Niệm Khâm, cô sợ hãi nếu nhắc tới chuyện đó cô sẽ khiếm anh đau lòng hơn.
“Chẳng lẽ ý của tên ‘Niệm Khâm’ ?” Bị Trình Nhân đoán trúng?
“Không sai. Em trước kia nói rất đúng, niệm tình.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-mu-hoa-ra-em-that-yeu-anh/448783/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.