Chu Dương yên lặng đứng tại chỗ, không đuổi theo hắn.
Bởi vì vừa rồi đội trưởng bảo vệ kia nói ra một cái tên khiến Chu Dương rơi vào trầm tư.
Uy thiếu gia?
Lẽ nào là người đứng sau xúi giục chúng, Chu Dương không quen thân gì với ba người con trai của Chu Vỹ Thiên nên anh không biết cái tên Uy thiếu gia trong lời của đối phương rốt cuộc là ai.
“Uy thiếu gia là con trai thứ hai của ông Chu, xấp xỉ tuổi của tôi, rất có dã tâm, cũng xem như là người có dã tâm nhất trong ba anh em họ”.
Trần Thế Hào bước đến, khẽ nói.
Ông cũng không ngờ người đứng sau xúi giục kia lại là Chu Uy.
“Được rồi, đã không còn ai cản trở nữa, chúng ta xem xem lão gia có ở trong văn phòng không”.
Trần Thế Hào khẽ vỗ vai Chu Dương, bình thản nói.
“Vâng.”
Chu Dương trả lời, anh lại đến gõ cửa.
Nhưng lần này Chu Dương vừa gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói.
“Vào đi, cửa không khóa”.
Chu Dương và Trần Thế Hào trố mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự ngạc nhiên từ đôi mắt đối phương.
Lúc nãy họ gõ cửa ba lần liên tiếp nhưng trong văn phòng không có phản ứng hay động tĩnh gì, họ còn nghĩ không có ai ở bên trong.
Vừa đánh nhau với một đội bảo vệ, trong văn phòng vẫn không có bất kì tiếng động gì như trước.
Nhưng bây giờ họ gõ cửa lần nữa thì một giọng nói vang lên từ trong văn phòng.
Hơn nữa nghe giọng thì có vẻ là giọng của một ông lão.
Chu Vỹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-dai-gia/2253253/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.