Triệu Hùng giới thiệu cho mọi người về hai anh em “Ngô Thừa Cảnh” và “Ngô Bích Cầm”, nói sau này hai người là người một nhà.
Lý Diệu Linh nghe xong, mừng như điên, cô đang lo không ai chơi với mình đây. Thấy tuổi tác của Ngô Bích Cầm xấp xỉ tuổi mình, cô ấy bèn đi lên tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Lý Diệu Linh, là em vợ của Triệu Hùng, Ngô Bích Cầm bao nhiêu tuổi ấy?”
“Mười bảy tuổi!” Ngô Bích Cầm thấy nhà họ Triệu có nhiều người như thế, sợ hãi rụt rè nói.
“A! Chúng ta bằng tuổi nhau, sinh nhật của cô là tháng mấy?” Lý Diệu Linh hỏi Ngô Bích Cầm.
“Tháng chín!”
“Tôi sinh tháng ba, tôi lớn hơn cô, cô gọi tôi là chị Diệu Linh được rồi!”
Ngô Bích Cầm thấy Lý Diệu Linh không hề kiêu căng làm giá, còn nhiệt tình đối xử với cô ta, gật đầu kêu một tiếng: “Chị Diệu Linh!”
Lý Diệu Linh rất vui, rốt cuộc có người kêu cô ấy là chị, cô ấy nắm tay Ngô Bích Cầm dẫn đi chơi.
Triệu Hùng dặn dò Tuyền ngốc: “Tuyền ngốc, bình thường cậu cứ dẫn Ngô Thừa Cảnh theo! Có thể sắp xếp cho anh ta làm ít việc vặt. À đúng rồi Ngô Thừa Cảnh, lát nữa tôi sẽ chuyển chút tiền vào thẻ của anh trước, anh có rảnh thì mua quần áo mới cho mình và em gái.”
“Cảm ơn anh Triệu!” Ngô Thừa Cảnh không ngờ mình gặp được quý nhân, trong lòng rất vui sướng.
Sau khi Triệu Hùng đi rồi, Tuyền ngốc bèn vỗ vai Ngô Thừa Cảnh, cười nói: “Nhóc con, sau này có thể làm việc dưới tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/2537619/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.