Sau khi Triệu Khải Thời nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng. Ông ta nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Cậu nói đúng, chính là như vậy!”
“Bốp!”
Lưu Vũ Tiến đập bàn một cái nói: “Triệu Khải Thời, ông đừng nghĩ đến việc giở trò. Chỉ cần ông dám lộn xộn, tôi sẽ cho tất cả người nhà họ Triệu chôn cùng ông.”
“Ha ha ha ha!...”
Triệu Khải Thời đột nhiên cười to.
“Thật sự tôi còn không nghĩ tới, cậu lại còn sợ một người ở tuổi xế chiếu như tôi?”
Lưu Vũ Tiến hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Thời gian cho nhà họ Triệu các người không còn nhiều đâu, ông hãy tự mình giải quyết đi!” Nói xong anh ta lập tức đứng dậy rời đi.
Sau khi Lưu Vũ Tiến rời đi, Triệu Khải Thời lại rót cho mình một ly rượu khác.
Trong mắt Triệu Khải Thời lóe lên một tia hy vọng. Trong đầu ông ta không khỏi nhớ đến giọng nói và dáng điệu của cậu con trai Triệu Hùng.
Suy nghĩ một lúc lâu, ông ta không khỏi mỉm cười lẩm bẩm: “Được lắm con trai, còn giỏi hơn cả bố! Lại còn có một cặp bé trai sinh đôi...”
Không phải Triệu Khải Thời trọng nam khinh nữ nhưng trong mắt năm dòng họ lớn, chỉ có con trai mới có thể tiếp tục kế thừa. Cũng giống như nhà họ Tiêu bây giờ chỉ còn lại một đứa con gái là Tiêu Yến thôi.
Về lý thuyết, nhà họ đã đứt hương hỏa. Chỉ có thể thông qua việc để Nông Tuyền vào nhà họ ở rể, để con của hai người ‘Nhận làm con thừa tự’ để nhà họ Tiêu tiếp thục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/2538087/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.