“Con... con...” Ánh mắt Triệu Cao lấp lóe, ngôn ngữ cà lăm.
Triệu Khải Nghĩa thấy cảnh này, tức giận đến nổi trận lôi đình, phân phó Triệu Hiền nói: “Hiền, lấy pháp thước ra đây cho bác!”
“Bác ba!”
Triệu Hiền không nghĩ tới Triệu Khải Nghĩa muốn động gia pháp nhà họ Triệu với con trai mình.
“Nhanh đi lấy đi! Có nghe hay không?” Triệu Khải Nghĩa trừng mắt.
“A, vâng...”
Triệu Hiền thấy Triệu Khải Nghĩa nổi giận, nào dám còn dám hồ ngôn loạn ngữ. Đang chuẩn bị đi lấy pháp thước của nhà họ Triệu, liền nghe Triệu Cao nói: “Bố! Con nói! Con nói!”
Trong lòng Triệu Hiền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta biết pháp thước của nhà họ Triệu lợi hại, nếu là phạm vào gia tộc và tộc quy, thứ này đánh vào người, đó cũng không phải là trò đùa. Đánh trên thân, nhìn không ra rõ ràng bị thương ngoài da, lại để ngươi ba ngày ba đêm không dám xuống giường.
Triệu Khải Nghĩa giận mắt trợn lên, trừng mắt Triệu Cao tức giận quát hỏi: “Nhanh nói thật cho tao!”
“Triệu Khang thật sự là hỏi qua việc của anh Hùng. Con... Con cùng anh ấy nói, anh Hùng... Đang bế quan.”
“Cái gì?”
Triệu Khải Nghĩa nghe vậy sợ hãi.
Triệu Khải Thời cùng Trần Văn Sơn còn có Triệu Hiền cũng là một bộ biểu lộ trợn mắt há hốc mồm.
Không nghĩ tới trong thời gian thật ngắn, Triệu Cao liền đem bí mật lớn nhất Ngũ Tộc Thôn nói ra đi.
“Mày là cái thằng nghịch tử, tao không phải nói qua cho mày, ai cũng không được phép đem chuyện thằng Hùng bế quan nói ra sao?”
“Mày có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/2538532/chuong-1748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.