Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Nghĩa nghe vậy liếc mắt nhìn nhau.
Rất lâu sau, Triệu Khải Nghĩa nói: “Thanh Tịnh, nếu như Triệu Khang thật đứng ở mặt đối lập với nhà họ Triệu, nó sẽ không còn là người nhà họ Triệu chúng ta, mà là địch nhân của chúng ta. Để Văn Sơn buông tay đi làm đi, không cần cố kỵ.”
Chuyện lo lắng nhất của Triệu Hiền, rốt cục sắp xảy ra.
Cô ta không muốn nhìn thấy nhất, chính là huynh muội thủ túc tương tàn. Nhưng nếu như Triệu Khang thực sự đi đến bước không còn đường về, đó cũng là việc không có cách nào khác.
Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu, nói: “Con đã hiểu!”
Thành phố Vinh!
Dù là Chu Văn đưa ra giá một giờ một ty ra, yên tĩnh mấy ngày, nhưng ông ta biết, ngày này rốt cuộc cũng sẽ tới.
Việc nên đối mặt, vẫn là phải đối mặt!
Một ngày này, Chu Văn đang ở sân bên trong nhà, nằm trên ghế nằm, tay cầm lấy một thanh quạt hương bồ phơi nắng.
Cửa lớn đột nhiên bị phá, bảy tám người khí thế hùng hổ đi đến.
Người tới, chính là thủ hạ của Mặt Nạ.
Chu Văn làm một bộ biểu lộ thảnh thơi, một bên quạt cây quạt, một bên híp mắt nhìn người xông tới, nói: “Làm gì mà chút quy củ cũng không có. Các người làm ra vẻ này, ta có thể tùy các người đi Hải Phòng nữa sao?”
Người cầm đầu, sắc mặt lạnh như băng nói: “Lão đại của chúng tôi nói, ông đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”
“Sao thế, muốn bức ép à?” Mắt Chu Văn lộ ra hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/2538533/chuong-1749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.