Phó Dẫn Tu ôm chặt eo, bế cô lên.
Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, Phó Dẫn Tu trầm giọng nói: “Không muốn để tôi đụng vào?”
Môi cô run rẩy, có thể nói gì chứ?
Dù biểu cảm bên ngoài là chống cự, nhưng khi được anh chạm vào, cô không kìm được mềm lòng, nhớ đến khoảng thời gian tươi đẹp bảy năm trước.
Cô vẫn còn yêu anh. Dù anh đã từng tàn nhẫn giẫm đạp cô.
Nhưng cô sẽ không một lần nữa đem sự tự tôn của mình đặt vào tay người đàn ông này, tiếp tục để anh ta giẫm đạp.
Minh Ngữ Đồng vực dậy sự kiêu ngạo của bản thân, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt, đứng thẳng lưng lên.
“Chúng ta giờ đây đã không còn chút quan hệ, dựa vào cái gì mà cho anh chạm vào?” Giọng cô mỉa mai.
Phó Dẫn Tu bóp chặt quai hàm cô, miệng anh kề sát bên tài, khẽ nói: “Lúc trước cô rất thích được tôi đụng chạm. Lúc nào cũng ngoan ngoãn trong lòng tôi, mặc sức để tôi lật tới lật lui. Cô còn kêu tôi… nhanh hơn, mạnh hơn…”
Minh Ngữ Đồng lập tức đẩy anh ra, mặt xấu hổ và giận dữ.
“Lúc trẻ không hiểu chuyện, có ai chưa từng gặp phải vài tên cặn bã chứ?”
Tốt!
Rất tốt!
Rất có bản lĩnh, còn dám đứng trước mặt anh, mắng anh là đồ cặn bã!
“Nói như vậy, tiện nhân với cặn bã, rất xứng đôi.” Phó Dẫn Tu trầm giọng.
Đột nhiên buông cô ra: “Không phải muốn đi vệ sinh sao?”
Minh Ngữ Đồng hằn học nhìn anh. Anh ta dựa vào cái gì mà mắng cô là tiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900373/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.