Sở Chiêu Dương nâng mặt Cố Niệm lên, rời khỏi hõm cổ của anh. Cánh tay cô vẫn ôm chặt cổ anh không chịu buông, giống như một đứa trẻ.
Sở Chiêu Dương nở nụ cười dịu dàng, ngón tay cái cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Em xem, nếu như sau này lại gặp phải hiểu lầm gì, cho dù là giống chuyện kia, hay là chuyện khác, em vẫn sẽ mắc lừa sao?” Sở Chiêu Dương ôn nhu hỏi.
Cố Niệm ra sức lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”
Cô cũng không có ngốc nghếch đến mức đó.
Sở Chiêu Dương khẽ cười, cúi người hôn lên đôi môi sưng đỏ của Cố Niệm.
Cố Niệm nắm chặt áo sơ mi của Sở Chiêu Dương: “Trải qua chuyện lần này, em sẽ không dễ tin người như vậy nữa.”
“Lần này, anh cũng có trách nhiệm.” Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Anh hôn mê bất tỉnh, không cách nào kịp thời nói cho em biết mọi chuyện nên mới có hiểu lầm. Anh cũng không thể bảo vệ tốt cho em, khiến người nhà anh sỉ nhục em như vậy. Sau này, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.”
Sở Chiêu Dương bưng mặt Cố Niệm, nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ nhìn cô. Bây giờ không có người ngoài, anh có thể ngắm cô thật kĩ mà không lo bị người khác quấy rầy.
“Xin lỗi, mấy năm qua khiến em chịu khổ rồi.”
“Anh đừng áy náy nữa. Rõ ràng là em làm sai, anh lại là người áy náy, anh như vậy không phải là cố ý khiến em buồn sao?”
Sở Chiêu Dương cười, không cách nào nói trong hai người rốt cuộc là ai sai. Bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900610/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.