Tài sản của ba mẹ cũng bị Hạ Kính Bắc quản lý.
Vốn dĩ lúc cô 18 tuổi đã có thể lấy lại, nhưng Hạ Kính Bắc lại lấy đủ mọi lý do để kéo dài mãi. Cô không có tiền, không thể mời luật sư, bản thân tuổi còn nhỏ cũng không có cách nào đòi lại những thứ của ba mẹ mình. Cô chỉ có thể nhịn, đợi khi bản thân có năng lực, kiếm được tiền, việc đầu tiên chính là mời luật sự, lấy lại những thứ của ba mẹ cô. Mấy năm nay, chi phí cho cô sinh sống, học tập đều là của ba mẹ cô, không liên quan gì đến Hạ Kính Bắc.
Hạ Kính Bắc có mặt mũi nào mà luôn ra dáng như cô nợ ông ta chứ!
“Người cô đả thương ở phòng nào?” Nam Cảnh Hành hỏi.
Khóe miệng Trình Dĩ An giật giật, vô cùng hoảng sợ.
“Xảy ra chuyện, Thịnh Duyệt sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện. Chi bằng bây giờ báo cảnh sát, gặp phải chuyện gì, cô cứ nói thật, phòng vệ chính đáng, cũng không phải lỗi của cô.” Nam Cảnh Hành trầm tĩnh nói.
Có lẽ chính sự trầm tĩnh của anh khiến cô cảm thấy an tâm, liền run run nói: “9012...”
Nam Cảnh Hành gật đầu, đầu dây bên kia, tổng giám đốc vẫn chưa cúp máy: “Ở phòng 9012. Ngoài ra, mở thêm cho tôi một phòng ở tầng trên cùng.”
Trình Dĩ An thấy thang máy đã lên đến tầng 12, vội vã ấn sang tầng 13. Đợi thang máy dừng lại, cửa mở, cô liền muốn chạy ra ngoài. Nam Cảnh Hành nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô trở vào trong, ấn nút đóng cửa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900790/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.