“Tôi chỉ muốn giữ lại hồi ức mà anh từng thích tôi, giữ lại sự dịu dàng của anh đối với tôi, lẽ nào khó đến vậy sao?”
Cô đã không ngừng hạ mình nhường bước, chỉ vì muốn giữ lấy chút ký ức đẹp này. Cô không còn yêu cầu gì khác, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy thôi, lẽ nào như vậy là tham lam sao?
***
Mãi một lúc sau cô mới miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại một chút, lau sạch nước mắt.
Sau đó, lấy khăn giấy trong túi ra, lau đi lớp phấn bị nhòe, rồi lấy BB cream và phấn phủ ra trang điểm lại. Nhìn bản thân trong gương, vành mắt chỉ hơi đỏ, đa số đều bị lớp phấn che hết, không còn nhếch nhác nữa. Cô cong môi, mỉm cười mỉa mai.
Phó Dẫn Tu nói không hề sai, cô có rất nhiều vướng bận, không nỡ chết đi. Cho dù bị ép đến mức này, cô chỉ cần khóc xong, đánh lại lớp phấn thì lại tiếp tục sống, ở trước mặt người khác giả vờ như chưa có gì xảy ra. Có lúc cô thật sự căm ghét sự kiên cường của mình, dù có đau khổ tuyệt vọng, cô vẫn có thể cắn răng chịu đựng. Cô thà rằng bản thân mình yếu đuối một chút, thà rằng bản thân cũng có lúc không chịu nổi, có thể hoàn toàn sụp đổ, chuyện gì cũng mặc kệ. Như vậy, cô sẽ không mệt mỏi thế này.
Qua một hồi sau, điện thoại đột nhiên reo lên, là của Tiểu Cảnh Thời.
Cô nhìn đồng hồ, 12:11, Tiểu Cảnh Thời tan học, giờ này có lẽ đang ăn trưa.
Cô hít hít mũi, điều chỉnh lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901295/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.