Minh Ngữ Tiền không nhịn được mà bật khóc.
“Anh trả lại chị cho tôi đi! Tên khốn nhà anh! Tại sao anh không đi chết đi? Dựa vào cái gì để chị tôi cứu anh chứ? Anh xứng sao!”
Phó Dẫn Tu chết lặng chịu đựng quả đấm của Minh Ngữ Tiền. Giáp vệ ở bên cạnh nhưng không có sự đồng ý của Phó Dẫn Tu nên không có người nào dám đi lên.
“Anh nợ chị ấy, đời này cũng không trả hết được! Nếu như trước đây anh đã vứt bỏ chị ấy thì dựa vào cái gì vẫn còn trở lại quấy rầy cuộc sống của chị ấy chứ? Dựa vào cái gì mà vẫn luôn làm tổn thương chị ấy! Anh dựa vào cái gì hả? Chị ấy chưa bao giờ nợ anh, anh lấy mặt mũi ở đâu ra mà làm chị ấy tổn thương hết lần này đến lần khác chứ! Anh lấy mặt mũi ở đâu ra mà còn có thể trở về đối mặt với chị ấy hả? Bây giờ còn muốn hại chết chị ấy! Khốn kiếp!”
Phó Dẫn Tu vốn đang để mặc cho Minh Ngữ Tiền đánh, nghe xong câu nói của Minh Ngữ Tiền, thân thể đột nhiên cứng lại. Tại lúc cú đấm tiếp theo của Minh Ngữ Tiền sắp rơi xuống thì Phó Dẫn Tu đột nhiên giơ tay lên, giữ lấy quả đấm của Minh Ngữ Tiền.
“Lời này của cậu là có ý gì hả?” Trên mặt Phó Dẫn Tu rốt cục cũng có chút tâm tình, không hề chết lặng như vừa nãy nữa.
Điều này làm cho nhóm Giáp vệ ở phía sau cũng lén thở phào nhẹ nhõm.
“Lần trước ở Tề Lâm, cậu cũng nói giống vậy. Cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901372/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.