Cô nhìn thấy Phó Dẫn Tu ngồi bên giường, trán quấn băng gạc. Ngoài cái này thì cô không nhìn thấy chỗ nào khác bị thương.
Thần sắc của anh không quá tệ, không giống vừa bị tai nạn nghiêm trọng. Nhưng nghe cảnh sát nói trong điện thoại, dường như Phó Dẫn Tu đã bị thương rất nặng.
Minh Ngữ Đồng thấy Phó Dẫn Tu bình an thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô cảm thấy mình quá manh động rồi. Chưa nghe rõ ràng mọi chuyện đã vội vã chạy đến đây. Miệng bảo anh phải tránh xa cô một chút, nhưng khi xảy ra chuyện, chẳng phải cô liền bỏ hết tất cả để đến ngay sao?
Thấy Phó Dẫn Tu không sao, cô cúi đầu, vội vàng nói: “Anh không sao là được, tôi đi đây.”
“Đồng Đồng!” Phó Dẫn Tu nhanh chóng rời giường, nhưng vừa bước được một bước, cơ thể cao lớn liền lắc lư nghiêng ngả.
Anh chau mày, lập tức giơ tay đỡ trán.
Lúc này Minh Ngữ Đồng không còn quan tâm gì nữa, vội chạy đến đỡ anh, “Bị thương ở đầu nghiêm trọng lắm sao?”
Phó Dẫn Tu lắc đầu, “Chỉ thấy hơi choáng thôi.”
“Choáng mà anh còn lắc đầu!” Minh Ngữ Đồng trừng mắt nhìn anh.
Phó Dẫn Tu đột nhiên nở nụ cười nhẹ.
Minh Ngữ Đồng thường nói, dáng vẻ của anh bây giờ, bảy năm trước cô chưa từng nhìn thấy. Nhưng dáng vẻ của Minh Ngữ Đồng bây giờ, bảy năm trước anh cũng chưa từng thấy qua. Cô gái nhỏ của bảy năm trước, làm gì có chuyện trừng mắt với anh như bây giờ, lại còn giáo huấn anh nữa chứ? Cô của lúc đó sẽ chỉ nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901426/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.