Về đến nhà cô, khi cô đang định bước vào thang máy thì Phó Dẫn Tu vội vã bước đến, nắm lấy tay cô, tươi cười không buông. Minh Ngữ Đồng cúi đầu nhìn, khóe miệng cũng cong thành nụ cười dịu dàng. Hai người cứ thế tay nắm tay nhau, bước vào thang máy.
Trong thang máy không có ai, Phó Dẫn Tu rất vui mừng. Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
“Trong thang máy không có ai, thật tốt.” Phó Dẫn Tu mỉm cười nói. Anh buông tay cô ra, vòng tay ôm lấy eo cô, bắt đầu nắn nắn bên hông của cô.
“Sao eo lại nhỏ như vậy chứ.”
“Thang máy có camera đó.”
“Không sao, góc độ này vừa khéo bị anh che cả rồi.” Anh lại cúi đầu, hôn lên môi cô một cái.
Minh Ngữ Đồng vừa định kháng nghị, liền nghe anh nói: “Đồng Đồng, anh thật sự rất vui.”
Mắt Phó Dẫn Tu trở nên sẫm màu, không nói tiếng nào, đột nhiên đẩy cô tựa vào tường thang máy, hai tay đặt trên chiếc eo thanh mảnh của cô, nâng cô lên ngang với anh, cúi đầu tiếp tục hôn. Ánh đèn trong thang máy sáng hơn trong xe rất nhiều. Anh có thể nhìn thấy rõ mặt cô đang đỏ lên, đôi môi bị anh hôn càng trở nên hồng hào căng mộng. Đôi mắt xinh đẹp đó cũng đang trở nên mơ màng, hai mắt phủ lên một tầng ánh sáng mơ hồ.
“Đồng Đồng, em đừng chán ghét anh.”
Cô chầm chậm giơ hai tay lên, vòng qua cổ Phó Dẫn Tu, “Không đâu. Ngày xưa em yêu anh đến nhường nào, anh cũng biết mà.” Minh Ngữ Đồng dịu giọng nói.
Phó Dẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901538/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.