Tưởng Lộ Liêm không thể làm gì khác hơn là đành từ bỏ, suy nghĩ tìm thêm một cơ hội khác để nói chuyện thật tốt với Nghê Nhã Lâm.
Tưởng Lộ Liêm liếc nhìn xung quanh rồi mới gật đầu với Nghê Nhã Lâm, “Anh đi vào trước, nhưng mà anh sẽ không từ bỏ đâu, anh vẫn sẽ tiếp tục đến tìm em.”
Nghê Nhã Lâm nhíu mày, nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Lộ Liêm.
Minh Ngữ Tiền thấy cô vẫn còn đang ôm cánh tay của mình, dáng vẻ như chưa hoàn hồn.
Tâm tình của anh không khỏi trở nên tốt hơn: “ Tưởng Lộ Liêm không phải là thứ tốt đẹp gì, cô nên cách xa anh ta một chút.”
“Tất nhiên là tôi biết chứ.” Nghê Nhã Lâm kiêu ngạo hất cằm, “Tôi không ngu ngốc như vậy.”
“Đúng, tôi cũng không nghĩ rằng cô lại quyết đoán như thế.”
Minh Ngữ Tiền phát hiện ra rằng mỗi lần ở chung với Nghê Nhã Lâm thì anh lại phát hiện ra càng nhiều bất ngờ từ cô.
Nghê Nhã Lâm cúi đầu, đột nhiên ý thức được mình vẫn đang ôm cánh tay của Minh Ngữ Tiền. Cô vội vàng buông tay anh ra, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi... tôi đi vào trước.”
Minh Ngữ Tiền cũng không đuổi theo, mỉm cười nhìn theo đến khi Nghê Nhã Lâm rời đi.
Sau khi Minh Ngữ Đồng trò chuyện với Cát Tĩnh Bồi, quay trở lại thì nhìn thấy hành động của Minh Ngữ Tiền và Nghê Nhã Lâm.
“Chị thấy em và cô ấy có vẻ khá thân thiết với nhau.”
“Vậy sao? Em cảm thấy cô ấy không giống lúc mới biết mà thôi.”
“Ồ? Là vậy sao?” Minh Ngữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901646/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.