Sở Điềm còn cho rằng đó là tiếng động trong mơ nên cô trở mình tiếp tục ngủ. Nhưng âm thanh ngày càng rõ ràng, cuối cùng cô cũng nhận thức được chuông cửa đang reo thật.
Cô dụi mắt ngồi dậy, gãi đầu, mặc đồ ngủ đi ra. Nhưng nhìn qua lỗ mắt mèo thì không thấy ai bên ngoài. Đang cảm thấy lạ thì đột nhiên có một cách tay xuất hiện trong mắt mèo, vẫy tới vẫy lui với cô.
Cô giật mình, lùi về sau một bước.
Lúc nãy xuất hiện là cánh tay của một đứa trẻ. Không biết là con nhà ai, Sở Điềm liền mở cửa ra, là Mạc Cẩm Tây.
“Cẩm Tây? Sao con lại ở đây? Mau vào đi.”
Sở Điềm vừa nói vừa tìm dép cho Mạc Cẩm Tây, “Con biết cô ở đây sao?”
Mạc Cẩm Tây cũng rất kinh ngạc, “Điềm Điềm? Cô ở đây sao?”
Lập tức, Sở Điềm càng thêm nghi ngờ.
Sở Điềm kéo cậu vào trong, sau đó để dép lê xuống cho cậu mang vào.
“Sao con lại ở đây? Đi một mình sao?” Sở Điềm hỏi rồi đi vào nhà bếp, lấy một bình nước ép ra.
Mạc Cẩm Tây ngồi trên sofa lớn mềm mại, giống như ngồi trên giường nhỏ, hai chân đều không vượt ra ngoài sofa. Sở Điềm đưa nước ép cam cho Mạc Cẩm Tây, cậu bưng hai tay, uống một ngụm, hương vị ngọt ngào khiến cậu liên tục chép chép miệng.
“Con đâu có đến một mình, bác con dọn nhà nên con đến chơi, lúc nãy vừa xuống khu vui chơi trong nhà chơi một lúc rồi lên, nhưng lại ấn nhầm chuông cửa.” Mạc Cẩm Tây kinh ngạc nhìn Sở Điềm, “Không ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901800/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.