Mạc Cảnh Thịnh dường như đã nhìn thấu hết những mưu mẹo nhỏ nhặt trong lòng cô ta.
Hứa Tử Ngọc run cầm cập, lại nghe Mạc Cảnh Thịnh nói: “Sáng sớm ngày mai, cô trở về thành phố B.”
“Vì sao? Tôi chọn cách đầu tiên, tôi không muốn đi! Tôi… tôi muốn ở lại trong cục cảnh sát, anh đừng để tôi đi. Tôi hứa với anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ thu lại tâm ý của mình. Sau này… anh chỉ là cấp trên của tôi. Tôi sẽ không suy nghĩ chuyện khác nữa.” Hứa Tử Ngọc vừa nói vừa khóc.
Mạc Cảnh Thịnh nhìn cô ta một cái, không nói gì thêm.
Hứa Tử Ngọc nhìn Mạc Cảnh Thịnh bỏ đi, một hồi sau mới đi ngược dòng người trở về.
Mạc Cảnh Thịnh trở về phòng, đứng bên cửa sổ, xác nhận Hứa Tử Ngọc đã trở về khách sạn mới thu lại ánh mắt.
Lúc này anh thật sự rất hi vọng Sở Điềm có thể ở bên cạnh mình. Anh kéo rèm cửa sổ lại, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo. Mùi thức ăn nồng nặc của các quầy hàng trên người trước đó đều bị rửa sạch, đến cả cảm giác khó chịu mà Hứa Tử Ngọc mang đến cho anh cũng không còn. Mang tâm trạng thoải mái bước ra ngoài, lúc này anh mới thong dong nhàn nhã lấy điện thoại ra gọi cho Sở Điềm.
Lúc nãy bị Hứa Tử Ngọc cắt ngang, Sở Điềm nhất định là đã nghe thấy tiếng của Hứa Tử Ngọc, không biết cô có hiểu lầm hay không.
Sở Điềm ở nhà ăn sủi cảo, lúc này còn đang uống thêm canh xương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901850/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.