Lúc này Trình Dĩ An đang ngồi vững chãi trên chân của Nam Cảnh Hành.
Nam Cảnh Hành cũng không ngờ, nhìn cô có vẻ gầy nhưng người cũng khá đầy đặn. Anh khẽ ho một tiếng, bây giờ không có cách nào đổi tư thế nên đành kiềm chế cảm xúc khác thường trong lòng mình lại. Sau đó anh giúp cô xoa bóp chân, dọc theo bắp chân bắt đầu xoa bóp xuống dưới. Lúc Trình Dĩ An cảm thấy hai chân của mình đã đỡ hơn một chút, Nam Cảnh Hành cũng đúng lúc xoa bóp đến mắt cá của cô, cuối cùng cởi giày của cô ra. Trình Dĩ An hoảng hốt, vội muốn thu chân lại. Nhưng cô vừa cử động, Nam Cảnh Hành liền giữ chặt. Bàn chân cô vô cùng nhỏ nhắn. Tuy không khoa trương như gót sen vàng ba tấc thời cổ đại nhưng vẫn rất xinh xắn đáng yêu.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Nam Cảnh Hành.
Trình Dĩ An lúc này đã ngượng chín mặt, chỉ muốn nhanh chóng thu chân lại. Nhưng Nam Cảnh Hành lại có ý không muốn buông tay, không hề để ý vẫn muốn xoa chân cho cô.
Trình Dĩ An bỗng rùng mình, suýt chút nữa không ngồi vững mà ngã vào lòng anh. Cô ngồi trên chân anh như vậy là khoảng cách giữa hai người đã gần quá mức rồi. Nếu lúc này lại ngã vào lòng anh, không phải sẽ càng làm anh cho rằng cô muốn quyến rũ anh sao?
Trình Dĩ An vội thu chân mình lại, động tác hơi mạnh làm cho Nam Cảnh Hành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi đã… đã đỡ rồi.”
Nam Cảnh Hành nhìn cô rồi cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901915/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.