Mặt Cố Niệm đỏ bừng, hơi thở ấm nóng của anh cứ phả vào tai và môi cô. Cố Niệm vô thức rùng mình một cái, bắt đầu từ tai, da thịt đỏ lên kéo dài đến tận xương quai xanh.
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp lạnh lùng như bình thường, vốn chẳng có chút tình cảm nào nhưng Cố Niệm dường như có thể nghe thấy từ trong giọng nói này có một vài ẩn ý khác.
Giống như đang dụ dỗ cô vậy. Cô chợt thấy tim mình rung động, thật quyến rũ!
Rõ ràng, giọng của anh vẫn bình thường như không thể bình thường hơn, nhưng cô lại dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Như thế không phải thích thì là gì chứ?
Cố Niệm đỏ mặt, lúng túng nói không nên lời. Thật ra là thẹn thùng không mở miệng được.
Sở Chiêu Dương cúi đầu, đôi môi anh như dán vào bên tai cô.
Thế nên, Cố Niệm không nhìn thấy đôi mắt đen vốn trầm tĩnh của anh lúc này đã ánh lên vẻ thất vọng và đau lòng, giọng nói nhàn nhạt, kèm theo một chút khàn khàn: “Nhưng tôi không cần một người có thể dễ dàng buông tay tôi bất kỳ lúc nào.”
Đùng!
Câu nói này giống như một quả bom, nổ vang trong tim cô.
Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch chẳng còn chút máu, cô thậm chí không dám nhìn Sở Chiêu Dương nữa.
Hóa ra, đây mới là chuyện làm anh để bụng.
Ngực đau nhói không nói nên lời, ánh mắt cô chua xót sắp không mở nổi nữa.
Sở Chiêu Dương bước lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Cố Niệm, cúi mắt nhìn cô, đôi mi dày của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/24642/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.