Trầm Hoan cũng không giữ lại, sau khi đưa cô ấy ra khỏi cửa, rút điện thoại ra nhìn biểu tượng hiển thị trên màn hình.
Vừa thấy không khỏi lại càng buồn bực, chỉ thấy hiện lên một cuộc gọi nhỡ.
Hắn chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Trầm Hoan nói không rõ là có cảm xúc gì, ước chừng nhìn di động một phút đồng hồ, mới xoay người đi ra ban công.
Hắn không gọi tới chỉ có thể để cô gọi lại.
Có lẽ là tâm linh tương thông, cô vừa mới mở giao diện ra, Phó Tư Dịch lại gọi tới.
Buồn bực cả một buổi trưa lúc này mới tan đi không ít, tùy ý để điện thoại vẫn luôn kêu, khóe miệng cô có ý cười nhìn điện thoại.
Khi reo đến 35 giây, Trầm Hoan như không có hứng thú mà tiếp điện thoại, “Uy?”
“Trầm Hoan?” Thanh âm đàn ông khàn khàn, như nỉ non.
Trầm Hoan kinh ngạc nhảy dựng, lúc này giọng Phó Tư Dịch giống như đêm ở Iceland, hắn quấn lấy cô, ở bên tai cô cũng khàn khàn mà gọi.
“Vâng.” Trong bóng đêm đen đặc, âm điệu cô phát run.
“Anh ở dưới lầu.”
Hắn nói như thế.
Nghe được tiếng đập cửa, Trầm Hoan đi mở cửa.
Tay Phó Tư Dịch chống ở trên khung cửa, khóe miệng nhếch cao, nhìn cô từ trên cao.
Trầm Hoan ẩn ẩn cảm thấy hôm nay Phó Tư Dịch thoạt nhìn không quá bình thường, lại ngửi thấy mùi rượu trong không khí, liền hiểu rõ, “ Anh uống rượu?”
Tiếng Trầm Hoan có chút lớn.
Phó Tư Dịch giơ tay ấn huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, nhìn ánh mắt Trầm Hoan, chính hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-pho-phu-nhan/308727/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.