"Hạ Du Nhiên em phải biết thương trường không phải là nơi cho sự nhân từ.
Nếu anh không nuốt Viễn Dương, em nghĩ Lưu Viễn sẽ tha cho AJ sao?"
Trần Tuấn cũng không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận.
"Đúng, tôi không hiểu.
Cho nên Trần Tuấn, thế giới của anh tôi không hòa nhập nổi tốt hơn hết chúng ta đừng tiếp tục qua lại nữa"
Hạ Du Nhiên nói xong, dứt khoác đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Đi đến cửa cô nghe Trần Tuấn phía sau lưng nói vọng tới.
"Anh sẽ cho em thời gian để bình tĩnh, nhưng chuyện chia tay em nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Em hiểu hơn ai hết anh có thừa thủ đoạn để ép em quay trở lại bên cạnh anh mà"
Hạ Du Nhiên đầu không ngoảnh lại, giọng không chút cảm xúc lên tiếng đáp.
"Tùy anh"
***
Trương Khải đứng dưới lầu chung cư hồi hộp chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trong nhà bước ra.
Ánh mắt anh lộ rõ cưng chiều cùng ấm áp.
Anh chỉ dám lẳng lặng nhìn cô từ xa, trong lòng thầm ra quyết định nhất định sẽ dùng mọi cách để mang lại cho cô và cả con của bọn họ có một cuộc sống tốt nhất.
Monica đem túi rác bỏ vào thùng, mấy ngày gần đây cô cứ luôn có cảm giác có người đang dõi theo mình.
Nhìn xung quanh không có gì khác thường, cô tự cười bản thân quá nhạy cảm.
Cũng đúng thôi, người ta nói phụ nữ mang thai thường rất hay nhạy cảm.
Tay vô thức vuốt ve chiếc bụng hơi lộ, trong lòng có chút chua xót.
Nếu Trương Khải biết cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-nha-nghien-cuu/2390411/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.