"Em...!Anh...!Khụ khụ khụ..." Nguyễn Manh Manh bị lời của Lệ Quân Ngự, làm cho sặc đến mức ho khan.
Ngay cả nước mắt, cũng bị ho cho ứa ra.
Mặc dù biết, ý của Lệ Quân Ngự, là chỉ không mở trói cho cô, trói cô ở đầu giường "Trừng phạt".
Nhưng mà, lời nói như vậy nghe vào trong tai, lại như là có một tầng ý tứ khác.
Thật lúng túng mà...!Có thể làm bộ tín hiệu không tốt, cúp máy hay không!
"Nguyễn Manh Manh, giả vờ ho khan để dời đề tài đi không được đâu.
Không phải em nên giải thích với anh chuyện gì sao, hả?" Trong giọng nói lành lạnh của người đàn ông, giấu diếm hàn băng.
Nghe vào bên tai Nguyễn Manh Manh, càng làm cho cô cách điện thoại, cơ thể nhỏ bé cũng không tự chủ được run lên.
Mộ Cảnh Hành không khỏi liếc mắt, cô chủ đáng yêu bị sao vậy?
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có ở trước mặt chị Thi Thi, mới thấy cô kinh hãi như vậy.
Mộ Cảnh Hành làm sao biết nỗi khổ của Nguyễn Manh Manh, cô ôm điện thoại, ha ha cười gượng hai tiếng.
"Cái kia...!Anh đang nói cái gì? Em...!Vì sao em nghe không hiểu?"
Tuy rằng trực giác nói cho Nguyễn Manh Manh, cú điện thoại này của Lệ Quân Ngự, tám phần mười là gọi tới hưng binh vấn tội.
Nhưng làm người không thể quá thành thật, tuyệt đối không thể chưa đánh đã khai.
Ai biết Lệ Quân Ngự hỏi chính là tội gì?
Dù sao, mỗi một chuyện cô làm, rơi vào trong mắt Lệ Quân Ngự đều giống như là đang gây rối.
Nói không chừng, anh căn bản không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-vo-yeu-ngot-ngao-cua-anh/1855050/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.