Edit: Fang
Beta: Wendy, pilanium
Không dễ gì Triệu Thần mới dỗ được Liễu Lan Lan, cuối cùng cô ta cũng đồng ý qua cầu nhưng vẫn lề mà lề mề ở cạnh cây cầu gỗ, cứ đứng dính lấy Triệu Thần làm nũng.
Đám cẩu độc thân người chơi đứng sau nhìn chỉ biết nắm chặt nắm đấm.
Lúc này Ngân Tô ghé vào tai Lô Khê, xúi giục cô ta: “Cậu đẩy cô ta xuống nước đi.”
Đồng tử Lô Khê hơi trừng to, trông vừa giống kinh ngạc nhưng cũng lại như hưng phấn. Tuy vậy, ngoài miệng cô ta vẫn nói: “Làm vậy không hay lắm đâu…”
“Sợ cái gì, không phải Trương Dương nói nước không sâu, rơi xuống cùng lắm là bị cảm thôi à. Cậu không muốn nhìn cô ta vùng vẫy dưới nước, thảm hại kêu cứu sao?” Ngân Tô đè thấp giọng nói, trực tiếp đưa ra kế hoạch: “Một lát nữa tớ sẽ đánh lạc hướng sự chú ý của những người khác, cậu đi đẩy.”
“…”
Có lẽ là do Lô Khê thật sự ghét Liễu Lan Lan nên cô ta nhanh chóng bị Ngân Tô thuyết phục.
Lô Khê lặng lẽ tiến lên vài bước, mượn sự che chắn của màn đêm cộng thêm màn biểu diễn sến súa của hai người Liễu Lan Lan và Triệu Thần nên không ai chú ý tới động tác của cô ta.
Bên này cuối cùng Triệu Thần với Liễu Lan Lan cũng tình tứ xong, Triệu Thần lên cầu gỗ trước, cầu gỗ chỉ có thể cho một người đi qua, khoảng cách hai bên bờ cũng không xa nên Triệu Thần đi sang phía đối diện trước.
Liễu Lan Lan thử thăm dò giẫm lên cầu gỗ. Cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/1315551/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.