Edit: Fang
Beta: Alva
“Cái gì?”
“Dựa vào đâu!”
“Mấy người đang nghĩ gì thế? Tại sao tôi phải giao đồ ăn cho mấy người?”
Cô gái tóc ngắn khoanh tay cười khẩy một tiếng: “Tôi khuyên mấy người nên đoàn kết một chút, một khi cảm thấy đói bụng thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tàn sát lẫn nhau, ai cũng không thoát được. Bây giờ giao vật tư ra đây, chúng tôi sẽ thống nhất phân chia.”
“Tại sao mấy người không giao?”
Cô gái tóc ngắn ra hiệu với một đồng đội khác, người đó ném mấy cái bánh mì vào, còn có mấy chai nước.
“…”
Người chơi nhìn chằm chằm mấy cái bánh mì đó, điên cuồng nuốt nước miếng, thậm chí còn có người muốn cướp.
Nhưng cậu ta vừa động đậy thì roi da đã rơi xuống.
Vết roi sâu hoắm xuất hiện trên mặt đất đã áp chế cơn đói của người chơi.
Tạ Bán An khẽ nói chuyện với Ly Khương: “Bọn họ muốn lừa đồ ăn của mọi người hay là thật sự muốn phân chia?”
Ly Khương dựa vào người Tạ Bán An: “Nếu cô ấy xuất phát từ lòng tốt thì làm như vậy không sai, nếu không một khi có người ăn, lập tức sẽ thu hút những người chơi khác cướp giật, xảy ra hỗn loạn thì đều phải chết.”
Trong trận hỗn loạn, có người chơi muốn kéo tất cả mọi người cùng chết, mở cửa kính ra… Thì tất cả mọi người đều phải chết.
Nếu ba người chơi đó không tư lợi thì bọn họ không chỉ đang cứu những người khác mà cũng là đang cứu bản thân.
Người đàn ông cầm roi da xách cái túi, bắt đầu đòi từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/1315856/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.