Ninh Phồn thoa xong loại thuốc mỡ đặc hiệu, vết thương ngừng chảy máu, nhưng tiếc là bị thương quá sâu, cần thời gian để hồi phục.
Đinh Tư Hàm run run hỏi: “Họ… Bọn họ không sao chứ?”
Vết thương đã bớt đau, tâm trạng Ninh Phồn cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Bọn họ đều là người chơi có kinh nghiệm, không dễ chết như vậy đâu.”
Cô ấy lại lấy ra một lọ thuốc bình thường ném sang: “Uống đi, tranh thủ bổ sung sức lực, không nên ở đây quá lâu.”
Tay chân Đinh Tư Hàm luống cuống đón lấy: “Cảm… cảm ơn.”
***
***
Bị người đồng truy sát, tinh thần căng thẳng tột độ, Đinh Tư Hàm ôm gối ngồi co ro trong góc, ánh sáng đèn pin chiếu vào mấy người đồng không xa, tạo ra những bóng đổ kỳ quái.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào những cái bóng đó, vô tình nhận thấy mấy cái bóng kia bắt đầu biến dạng, như thể chúng đang sống dậy…
Bóng liên tục xoắn lại, giống như ánh nến chập chờn.
Cùng lúc đó, những người đồng kia cũng bắt đầu giơ tay, nhấc chân… Bóng và người đồng đan xen nhau, tiến về phía cô ấy…
“Á!”
Đinh Tư Hàm giật mình mở to mắt, nhưng xung quanh hoàn toàn tối đen, chẳng thấy gì hết.
Nỗi sợ còn sót lại khiến Đinh Tư Hàm thở hổn hển, tim đập thình thịch như trống trận.
Bóng tối càng khiến Đinh Tư Hàm thêm sợ hãi, cô ấy đưa tay dò dẫm: “Ninh… Ninh Phồn tiểu thư?”
Đinh Tư Hàm nhanh chóng chạm phải thứ gì đó nhưng không phải là làn da người quen thuộc mà là một thứ lạnh ngắt bằng kim loại…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/2977251/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.