Diệp Dương Thành đang nói chuyện bỗng chỉ hướng ngược lại sân thể dục, biểu tình như thể trông thấy thứ không nên nhìn.
Bị Diệp Dương Thành kêu làm Lâm Mạn Ny phản xạ nhìn hướng hắn chỉ, mở miệng hỏi:
- Cái gì?
Vù vù vù vù vù!
Thanh âm rất nhẹ, Diệp Dương Thành chạy tới gần Nhung Cầu nằm trên cỏ cách hơn ba mươi thước, rút chủy thủ đâm trong cơ thể nó ra cất vào Cửu Tiêu không gian. Diệp Dương Thành dùng tốc độ nhanh nhất ngưng kết ba viên linh châu, một viên bóp nát rắc trnêm iệng vết thương để linh lực tẩm bổ cho mau lành. Diệp Dương Thành nhét hai viên linh châu khác vào miệng Nhung Cầu, giúp nó nuốt xuống.
Làm xong tất cả Diệp Dương Thành chạy về vị trí ban đầu như thể chưa từng rời đi, nói:
- A, có lẽ ta nhìn lầm. Mới rồi ta thấy có sao băng.
Lâm Mạn Ny kinh ngạc nói:
- Sao băng? Có đâu?
Lâm Mạn Ny xoay người nhẹ vuốt mặt Diệp Dương Thành, đau lòng nói:
- A Thành, có phải ngươi rất mệt?
- Cắc hơi mệt thật.
Diệp Dương Thành không ngờ Lâm Mạn Ny suy nghĩ nhiều như thế, tròng mắt hắn xoay tròn đáp ngay:
- Eo mỏi muốn cụp xương sống, doạn thời gian trước chạy đôn chạy đáo không thể chăm sóc cơ thể mình.
- Mỏi eo?
Lâm Mạn Ny cắn môi, nhẹ ấn vuốt eo lưng Diệp Dương Thành:
- Là chỗ này sao?
- Ừm ừ! Đúng là chỗ này...
Diệp Dương Thành gật mạnh đầu, lộ biểu tình hưởng thụ, rên rỉ nói:
- Thoải mái... Thật là thoải mái...
Lâm Mạn Ny nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-chuong-than-quyen/2421979/chuong-427-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.